TRAO VỀ EM - Trang 138

lại không ưa. Hừ! Ai mà biết ở xứ người, cậu sống ra sao, lai công, mốt gốc
cở nào:
Nhà tôi nghèo, song gia phong, nền nếp, khó mà phù hợp với cậu. Tôi
mong cậu thôi đi. Ở phương Tây quen yêu cuồng sống vội, sấp tới đây cậu
sẽ về bên ấy, dăm bữa nữa tháng rồi cậu cũng quên thôi.
Thắng bừng bừng nóng. Anh cố nhỏ nhẹ:
Bác xem thường tình yêu của cháu quá.
Nhưng cháu không nản đâụ. Cháu thật lòng với Ánh Mai vả cháu sẽ không
bỏ cuộc.
Ông Phùng hơi nao núng vì ánh mắt như có lửa của Thắng. Tính cách của
cậu ta làm ông nhớ tới mình thời trai trẻ.
Ngày ấy, ông đã cực khổ biết bao mới lấy lòng được ba má bà Hiển. Ông
cũng vì, cũng bướng và cũng kiên trì nhẫn nại ghê gớm lắm mới cưới được
vợ.
Đối thủ của ông hồi ấy toàn những gã công tữ con nhà giàu. Tuy đã hạ thủ
được hết các gã ấy, nhưng trong ông vẫn tồn tại mối ác cảm với dân nhà
giàu.
Thửơ đó gia đình ông rất nghèo, ông luôn tự ti mặc cảm với cái nghèo của
mình. Ra đời, ông không thành công trong cuộc sống, nên cứ lẹt đẹt với
những công việc tạm thời đắp đỗi qua ngảy. Chính vì thê cái mặc cảm tự ti
ấy dần dần nảy mầm, mọc rề trong tâm thức ông. Theo năm tháng, cai mầm
đó đã lớn thành cổ thụ, nó khiến ông vừa sợ vừa ghét những người hơn
mình. Tâm lý cua ông thật bất ổn thật mău thuẫn khi ông sợ, ghét nhưng
phải làm việc cho họ đề kiếm sống.
Ông luôn vì chuyện giàu nghèo dằn vặt nên ông không an tâm khi nghĩ con
gái mình yêu một người giàu. Ông sợ hắn xem con ông như một trò đùa
chơi, ông sợ nhiều thứ lắm, cái sợ chỉ những người nghèo mới có khi nghĩ
tới con.
Giọng Thắng lại vang lên:
Cháu biết bác không thích một người xa lạ như cháu vì có thề bác nhìn
cháu qua cái nhìn cua anh Hoàn, nhưng cháu tin dần đà bác sẽ hiểu cháu.
Ông Phùng phẩy tay:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.