TRAO VỀ EM - Trang 5

– Ăn chè rồi hãy về. Nãy giờ kể chuyện cho thằng nhỏ nghe chắc cháu
cũng khàn cổ rồi. Ăn chè nhân hột sen vừa mát vừa bổ, vừa thanh tiếng,
trong giọng.
Ánh Mai nhìn đồng hồ, bà Chín nhanh nhẹn mở tủ lạnh mang ra một chén
chè. Đặt lên bàn, bà nhiệt tình:
– Ăn đi Mai.
– Vâng.
Ánh Mai nhè nhẹ nhai hạt sen thơm mềm và khen:
– Dì Chín nấu ngon quá.
Bà Chín chép miệng:
– Vậy đó mà chả có ai ăn. Ba mẹ thằng Ta Nô cứ đi suốt. Tối nay chắc
cũng quá nửa đêm mới về. Tội nghiệp thằng nhỏ, cứ như con mồ côi. Nếu
không có cháu nó buồn dữ lắm đó.
Ánh Mai chớp mi. Cô biết Ta Nô rất quý mình. Cô không chỉ là gia sư mà
còn kiêm chức bảo mẫu của nó. Mỗi chiều Mai có bổn phận tới trường rước
Ta Nô về nhà, vui chơi, dạy nó học, ở cạnh nó đến khi nó ngủ mới thôi.
Thằng bé mới học lớp một, rất thèm có ba mẹ bên cạnh, nhưng ước muốn
rất đỗi bình thường của nó dường như lại là một khao khát nó khó có nhất.
Ba mẹ Ta Nô là những người ham làm, họ bị guồng máy công việc cuốn đi
mà không có lối thoát. Rốt cuộc thằng con cưng của hai người lại trở thành
nạn nhân. Nó èo uột, suy dinh dưỡng và nghiêm trọng hơn cả là nó bị trầm
cảm.
Giọng bà Chín lại vang lên:
– Cậu út và bà ngoại Ta Nô sắp về chơi. Hy vọng có bà ở kế bên, nó sẽ vui
lên.
Ánh Mai tò mò:
– Chừng nào bà ngoại Ta Nô về hả dì?
Bà Chín ngập ngừng:
– Dì cũng không biết chính xác. Nghe nói họ sẽ về mấy lần rồi, nhưng dì có
thấy ai đâu. Ba thằng Nô không thích vợ.
Ánh Mai liên tưởng tới gương mặt lạnh tanh của Hoàn, ba bé Ta Nô. Cô
không có chút cảm tình nào với người đàn ông đầy vẻ lầm lì, khác hẳn với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.