TRAO VỀ EM - Trang 99

phăng phăng về phòng và cởi ngay áo ra. Vai anh tứa máu, đau hết chịu nổi.

Ánh Minh dựng cây chổi tàu dừa vào gốc cột và ngồi xuống bậc

thềm chiều hôm qua cô đã ngồi. Sáng nay, cô cố tình dậy trễ để tránh mặt
Cường. Giờ này chắc gã đại mạ đầu ấy đi làm rồi. Minh thẩn thờ ôm mặt,
cảm giác ... hồn vía lên mây vẫn còn nguyên khi cô nhớ lại.
Suốt đêm qua hầu như cô chỉ ngủ chập chờn, Minh vừa sợ vừa tức Cường:
Anh ta thật đáng đời khi bị cần. Chắc vết cắn ấy sâu lắm, vì cho tới bây giờ
hàm răng ê hai cái khểnh của Minh vẫn còn ê âm:
Tất cả cũng tại Cường, ai báo anh làm thế với cô.
Minh cắn anh nhưng cô có vui gì khi phải giớ ngón câu sực. Đã thế, cô còn
buồn nữa là khác Minh luôn chua chát với cảm giác mình chi là trò đùa khi
ngà ngà say của Cường. Một trò đùa ngu ngốc mà háu quà anh ta nhận chắc
là kỷ niệm nhớ đời.
Đang nghĩ ngợi lan man, Ánh Minh giật thót mình khi nghe tiếng bà Am
gọi mình:
Lật đật đứng dậy, Ánh Minh chạy về nhà. Nhìn vẻ hớt hãi của cô, bà hỏi:
– Làm gì con chạy dữ vậy?
Minh le lưỡi:
Nghe dì gọi con sợ quá. Chắc lành ít dữ nhiều.
– Cái gì mà lành ít dữ nhiều. Chỉ giỏi gỡ mồm. Nghe dặn nè. Dì đi chợ, con
ở nhà làm ơn chờ để mở công cho bác sĩ Diệp.
Ánh Minh ngạc nhiên:
– Bác sĩ Diệp tới làm chi hở dì?
Bà Am cao giọng:
– Bác sĩ thì chỉ chữa bệnh chớ còn làm gì nữa?
Bà chủ lại ... lại ...
Không phải bà chủ mà là cậu Cường.
Cậu ấy bị sất nằm bẹp dí trong phòng.
Nghe nói tới Cường, trái tim Minh thót lại. Cô ấp úng:
– Anh Cường bị sốt à?
– Thì đó. Thôi dì đi chợ nghen.
Ánh Minh máy móc đóng cổng. Cô thật bất ngờ với tin này. Không biết ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.