TRAO VỀ EM - Trang 100

ông trời con người ấy sốt vì bệnh gì đây.
Đi tới đi lui được mấy vòng sàn, Minh nghe chuông gọi cổng kinh kong ...
Ánh Minh đếm thật chậm từ một tôi mười mới ra mở cửa. Để cô ta chờ cho
bơ ghét.
Bạch Diệp hôi ngay khi chạm mặt cô:
– Anh Cường sao rồi?
Minh ngọt sớt:
– Dạ em không biết.
Bạch Diệp liếc xéo Ánh Minh trước khi bước vào nhà. Phòng khách không
có ai cả. Chắc bà Uyên đang ở cạnh con trai. Diệp tự nhiên bước lên lầu và
tới đúng phòng của Cường. Nghĩ là bà Uyển trong đó nên không gõ cửa,
Diệp tự mở ra.
Trong phòng chỉ mỗi mình Cường. Anh đang ngồi trên giường, phạch ngực
áo và nhìn xuống vai mình. Nghe tiếng động, Cường ngẩng lên và vội kéo
áo gài nút lại.
Bạch Diệp mỉm cười, nụ cười rất ư bác sĩ, cô lên tiếng trước:
– Anh đợi em lâu không? Vừa nghe bác gọi điện là em đến ngay.
Cường gượng gạo:
– Thật mất công em quá. Anh chi hơi sốt chút mà mẹ đã quýnh lên.
Đến bên Cường, Diệp nói:
Đừng có coi thường sốt. Anh nằm xuống để em khám cho.
Cường xua tay:
– Không cần đâu.
– Vậy em đặt thủy nhé?
Cường lại lắc đầu nguầy nguậy, Diệp đưa tay sê trán Cường, cô kêu:
Anh đang sốt đây mà.
Cường nói ngay:
– Anh sẽ mua thuốc hạ sốt. Em không phải lo.
Bạch Diệp phụng phịu như con gái mười tám:
– Em không lo mà được hay sao? Anh khách sáo làm em ngại quá.
Cường không biết làm sao khi Bạch Diệp tự nhiên ngồi xuống kế bên mình.
Cô lấy ống nghe ra và đưa tay cởi nút áo Cường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.