TRAO VỀ EM - Trang 102

– Vâng. Cháu sẽ khám cho bác ạ.
Giận dỗi cô bước theo bà Uyển và không thèm chào Cường lấy một tiếng.
Anh chẳng những không giận mà còn thở phào nhẹ nhỏm.
– Mẹ thật ... hết biết. Bà gây khó cho anh khi mà bác sĩ Diệp tới mà không
hỏi ý kiến anh.
Cường đâu thích bác sĩ, nhưng mẹ cứ muốn vun vào, thật khổ hết sức.
Cường nhăn mặt vì vết cắn ở vai tự nhiên đau buốt lên. Răng của Ánh
Minh bén thật, suốt đêm anh đau ngủ không được. Sáng nay vai anh sưng
vù, nhức nhối, đã vậy người cứ hâm hấp sốt:
Cường cũng muốn được bác sĩ khám vết thương cho uống thuốc, nhưng
bác sĩ Diệp mà khám rồi tra hoi lung tung thì còn ra thể thống gì.
Nằm tựa lưng vào vách, Cường mơ tivi coi cho quên đau. Anh vừa coi vừa
nghĩ tới con tiểu yêu nữ Ánh Minh. Con bé ấy đúng lợi hại, chắc từ hôm
qua tới giờ con nhỏ hả hê lắm.
Mà tại sao Cường lại có thái độ như thế với Ánh Minh nhỉ? Anh đâu hề
say.
Anh muốn trêu cho con bé hốt hoảng và hậu quả thật tồi tệ. Minh không sợ
mà còn phan ứng mau nữa.
Tủm tỉm cười, Cường thấy thích tính cách của con bé. Lòng bâng khuâng
anh chợt muốn có Ánh Minh ở đây để trò chuyện hết sức.
Bà Uyển bước vào, giọng đầy trách móc:
– Con không tế nhị chút nào. Con bé đã cất công tới mà không để nó khám
bệnh.
Cường nhăn nhó:
– Con xin mẹ đó. Bác sĩ nào khác thì được chớ Bạch Diệp thì con chịu:
– Con chê nó mới ra trường, chả kinh nghiệm à? Mẹ chỉ muốn tạo cơ hội
cho hai đứa. Con đừng khó tính quá như vậy.
Cường làu bàu:
– Con không khó, nhưng con dám cá, Bạch Diệp không thể nào bắt mạch
cho con được.
Bà Uyên lắc đầu:
Tự cao quá. Đúng là cha nào con nấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.