TRẬT TỰ ĐEN - Trang 240

Hắn cũng có bộ mặt tái xám như Gunther, chỉ có điều hơi khác. Bên

trái bộ mặt đó sệ xuống như mặt một nạn nhân bị đấm. Tay trái lủng lẳng
như bị liệt khi hắn chỉ tay về phía cửa ra vào.

— Hãy đi với tôi! - Hắn nói giọng lanh lảnh.

Chúng ra lệnh cho họ đi ra. Tên chỉ huy to đùng quay người và chạy

ra, cứ như thể bất kể ý nghĩ bất tuân lệnh nào đều có thể khó hiểu. Lại một
lần nữa, súng gí vào lưng chắc chắn củng cố thêm khẳng định đó.

Painter gật đầu với Lisa. Cô đi cùng anh, theo sau là nhóm lính gác.

Hành lang kín rất hẹp, khoét vào đá, chỉ đủ khoảng rộng cho hai người đi.
Ánh sáng duy nhất là từ chiếc đèn pin gắn trên súng bọn lính gác, làm cho
những bóng người trước mắt họ nhảy múa. Rõ ràng là ngoài hành lang lạnh
hơn trong phòng, nhưng không có vẻ quá băng giá.

Chúng dẫn họ đi không xa. Painter đồ rằng họ bị dẫn đến cổng hang.

Anh đoán đúng. Anh còn nghe thấy cả tiếng gió rít. Cơn dông chắc hẳn đã
lại nổi gió lên phía ngoài.

Trước mặt, tên lính gác to đùng đá vào một cánh cửa gỗ khắc hoa văn.

Có tiếng rù rù nhắc hắn mở cánh cửa ra. Ánh đèn ấm áp tràn vào đường
hành lang cùng một luồng khí nóng.

Tên lính gác bước qua cửa vào trong và tay giữ cửa.

Painter dẫn Lisa vào trong phòng và quan sát xung quanh. Hóa ra là

một phòng làm việc, một thư viện nhỏ thô thiển. Nó leo cao hai tầng, bốn
bức tường đều có giá sách hở. Tầng trên có một ban công bằng thép, trông
nặng nề không bài trí. Lối lên duy nhất là qua một thang dốc.

Nguồn nhiệt là từ một lò sưởi đá to, đang cháy một đám củi nhỏ. Một

bức tranh sơn dầu hình một người Đức mặc quân phục nhìn vào họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.