ẤN ĐỘ
Ở
Nhật Bản, động lực xâm lược của phương Tây đã thay đổi tiến trình
của một quốc gia lịch sử; còn ở Ấn Độ, nó đã định hình lại một nền văn
minh lớn để trở thành một quốc gia hiện đại. Ấn Độ từ lâu đã phát triển các
phẩm chất của mình tại giao điểm của các trật tự thế giới, hình thành và
được hình thành từ những nhịp điệu ấy. Quốc gia này được xác định bởi
quang phổ giao thoa của các truyền thống văn hóa nhiều hơn là bởi các
biên giới chính trị. Không một nhà sáng lập huyền thoại nào được ghi nhận
là đã ban hành truyền thống Hindu, tín ngưỡng chủ yếu của người Ấn Độ
và suối nguồn của nhiều tôn giáo khác. Sự phát triển của lịch sử bắt nguồn
lờ mờ và không đầy đủ từ sự kết hợp của các bài thánh ca truyền thống,
truyền thuyết và những nghi thức xuất phát từ các nền văn hóa dọc theo
Sông Ấn
và Sông Hằng
, các cao nguyên và vùng núi phía bắc và
phía tây. Tuy nhiên, trong truyền thống Hindu, những hình thức cụ thể này
là các biểu hiện đa dạng của các nguyên tắc cơ bản xuất hiện trước bất kỳ
một văn bản viết nào. Trong sự đa dạng và chống lại việc đưa ra các định
nghĩa – bao gồm các vị thần và truyền thống triết học riêng biệt, những
điều tương tự như vậy có lẽ đã được xác định như các tôn giáo tách biệt ở
châu Âu – đạo Hindu được cho là gần đạt tới và chứng tỏ tính duy nhất tối
thượng của sự sáng tạo phong phú, phản ánh “lịch sử lâu dài và đa dạng của
con người trong cuộc tìm kiếm hiện thực… vừa bao trùm tất cả vừa vô
hạn.”
Trong thời kỳ thống nhất – từ thế kỷ 4 đến thế kỷ 2 TCN và từ thế kỷ
4 đến thế kỷ 7 – Ấn Độ đã tạo ra những dòng văn hóa có ảnh hưởng rộng
lớn: Phật giáo được truyền bá từ Ấn Độ đến Myanmar, Sri Lanka, Trung
Quốc, và Indonesia, nghệ thuật và thuật trị quốc của Ấn Độ đã ảnh hưởng