TRÂU THIẾN - Trang 5

Một thiên truyện về những điều bình dị

Như hoa lá cỏ cây,như sương đêm,như mưa nhỏ…

hàng ngày ở nông thôn .Trong sự chất phác

ẩn tàng những điều kì diệu, trong những tiếng cười

lấp lánh những thanh đao…

1.

T huở ấy tôi vẫn còn là một đứa trẻ con.

Thuở ấy, tôi là đứa trẻ con hiếu động và nghịch ngợm nhất trong làng.
Thuở ấy, tôi còn là một đứa trẻ con bị người trong làng ghét nhất.

Điều làm người ta ghét đứa trẻ con ấy nhất là nó không hề ý thức được

rằng người ta đang ghét nó. Chỗ nào có chuyện vui là nó có mặt; chẳng kể là
ai đó nói một câu gì đó, nó đều dỏng tai lên nghe; cho dù có hiểu hay không
hiểu, nó đều ngoác miệng xen vào. Nghe được bất kỳ câu gì, là nó ba chân
bốn cẳng chạy khắp làng để tuyên truyền. Gặp người lớn nó nói lại với người
lớn; gặp trẻ con nó kể lại với trẻ con; nếu không gặp người lớn hoặc trẻ con
thì nó tự nói với chính mình; dường như nếu không nói ra ngoài được mà để
trong bụng thì bụng nó sẽ nổ tung ra. Trong thâm tâm, lúc nào nó cũng cho
rằng người ta rất thích nó và để làm cho mọi người vui vẻ, nó sẵn sàng làm
không biết bao nhiêu là chuyện hoang đường.

Đơn cử một chuyện này. Một buổi trưa nọ, những người nhàn nhã trong

làng đang tụ tập dưới bóng cây liễu bên bờ ao đánh tú lơ khơ, tôi mon men
đến gần. Để cho mọi người chú ý, như một con mèo, tôi trèo lên cây, ẩn mình
trong vòm lá rậm bắt chước tiếng con chim cu gáy lên mấy tràng. Cúc cù cu
đến mấy lần mà chẳng có ai quan tâm, tôi cảm thấy cụt hứng bèn từ trên cao
nhìn xuống theo dõi cục diện ván bài. Theo dõi một hồi lâu, miệng tôi cảm
thấy ngứa ngáy, gào lên: Ông Trương Tam đã bắt được lá bài Đại Vương!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.