TRẺ EM CƯỚP DÂU - Trang 59

Tôi chỉ tay sang căn nhà lợp ngói cách đó không xa. Anh ta nói:
- Nghĩ gì ấy à, mình nghèo nhưng con mình từng ấy đứa thế nào cũng có
được đứa giàu có, sau này mình nhờ cậy nó!...
Tôi nhìn lũ con của anh cứ sàn sàn lít nhít như nhau, chín đứa không đứa
nào được đi học thậm chí chúng còn không biết nói tiếng Kinh. Đứa con
gái lớn mới mười lăm mười sáu tuổi anh đã cho đi lấy chồng và bụng mang
dạ chửa đang ngồi múc mèn mén ăn ngon lành cùng lũ em. Với điều kiện
như vậy thì tồn tại gọi là sống đã khó nói gì đến giàu có. Mẹt mèn mén đã
vợi đi mấy phần, người phụ nữ đi từ bếp lên với một muỗng gỗ đầy mèn
mén đổ ra mẹt, dường như chị có phần xấu hổ, đi đứng khép nép thiếu tự
nhiên. Và tôi vừa kịp nhận ra bụng chị nổi hẳn lên dưới nếp váy Mông khá
rộng, vậy là anh chị sắp có đứa con thứ mười.
Tôi ngạc nhiên còn anh chủ nhà đang thả hồn theo ngọn khói thuốc lào và
mơ đến một ngày sung sướng mà lũ con anh mang lại. Xem chừng anh ta
còn quyết tâm cố đẻ thêm vài đứa nữa. Quyết tâm ấy của anh ta đồng nghĩa
với quyết tâm ở lại với cái sự nghèo, chung thân với cái nghèo, và có cố
đến muôn đời nữa thì chắc cũng chẳng mở mày mở mặt lên được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.