Một hôm ngồi uống rượu với mấy người bạn, họ bảo anh kém tài, kém lộc,
không biết suy tính, giàu có sẽ không bền. Anh không nói gì, họ lại nói
tiếp: "Con số ba là con số xấu xí, mọi người thường kiêng kỵ con số này,
các cụ chả thường nói chớ đi mồgn bảy chớ về mồng ba, tam nam bất phú
tứ nữ bất bần,... vậy mà anh lại tự hào mình có ba đứa con. Nếu muốn giầu
có thiên niên vạn đại thì đừng va phải con số ba!" Anh thấy họ nói cũng có
lý khi công việc làm ăn của anh đang có chiều hướng đi xuống. Anh liền về
nhà bắt vợ đi tháo vòng.
Đứa thứ tư của anh chị không được khoẻ mạnh như ba đứa trước, nó sinh ra
thiếu tháng, ốm yếu dặt dẹo. Anh chị phải bồng nó đi hết các bênh viện
huyện, tỉnh, rồi đến trung ương suốt ba năm ròng. Số tiền anh chị dành dụm
được đã theo nó đi hết, số vốn anh chị có để chăn nuôi cũng theo nó nốt,
sau nữa là đến nó cũng bỏ anh chị ra đi!
Anh trở về vật lộn với mấy mảnh nương của gia đình để nuôi ba đứa con
đang tuổi ăn tuổi lớn. Cố gắng lao động đến tối tăm cả mặt mày cũng chỉ
đủ ăn. Mà trẻ con bây giờ nó đâu chỉ cần ăn, ngoài ra còn học hành và trăm
thứ bà dằn khác nữa chứ. Nghĩ lại những tháng ngày no đủ xưa kia anh thấy
xa xót. Phải chăng con người ta có số, số anh là số khổ?! Đấy là những lúc
anh tự an ủi mình để vơi đi sự thật hiển nhiên đau lòng mà anh đang phải
gánh chịu. Nhưng rồi sau đó anh lại tự dằn vặt mình: "Giá mà... thì có lẽ
cuộc đời anh đã khác!!!"