TRẺ EM ĐƯỜNG PHỐ - Trang 15

- Có lẽ chẳng là gì cả, theo những báo cáo mà tôi đã đọc thì thành phố
này không hơn gì một thành phố chết.
- Thế nhưng ngài vẫn muốn tôi vào đó?
Connors vừa nói vừa gỡ mũ sắt ra và lau những giọt mồ hôi chảy thành
dòng trên trán.
Steve Connors 25 tuổi, mới học xong chương trình đại học đại cương và
đang học năm thứ hai tại trường luật ở Covington, Kentucky. Anh hơi
ngượng ngập về chiều cao quá cỡ gần hai mét của mình. Bù lại cơ thể anh
khoẻ mạnh, vạm vỡ và nặng gần tám chục ký lô. Tóc anh như một mớ tơ
ngắn màu đen, mắt nâu và nụ cười rạng rỡ làm cho người ta quên đi cái
cằm vuông hơi nghiêm nghị. Anh đã chiến đấu dưới cờ lệnh của Anders
suốt mười bốn tháng ròng. Chiến đấu suốt bao trận ác liệt để giữ lấy các cứ
điểm quan trọng. Anh luôn luôn đi đầu, luôn là người nổ phát súng đầu
tiên. Theo như những gì Edward Anders biết thì Connors là một người lính
luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Anders nói:
- Naples có thể là thành phố chết nhưng vẫn còn hai người của chúng
ta kẹt trong đó. Có một vài lính Mỹ tới Naples để giúp quân kháng chiến Ý.
Chẳng biết bây giờ họ có còn được coi là một đội quân nữa hay không?
Hầu hết lính Mỹ đã rút đi trước khi có lệnh tản cư lớn trong thành phố.
Nhưng hai người ấy lại không đi. Có thể họ đã chết, có thể họ đang lẩn trốn
đâu đó, nhưng chúng ta phải tìm cho ra họ.
Connors hỏi:
- Tôi đi một mình sao?
Anders hỏi lại:
- Chẳng lẽ cậu lại thích đi tới đó một mình?
- Rất thích, thưa ngài.
- Nhưng sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu. Cậu là một thành viên
trong một đội gồm có ba người. Nếu những lính Mỹ chúng ta vẫn còn trong
thành phố ấy, rất có thể họ đã bị thương. Thế nên đi cùng với cậu sẽ là một
bác sĩ quân y. Người được chỉ định là Willis. Người thứ hai là một tay súng
cừ sẽ yểm trợ cho cậu. Đó là Scott Taylor.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.