TRẺ EM ĐƯỜNG PHỐ - Trang 39

Ông Maldini xác nhận. Ông nhìn qua vai Franco, khoảng hai mươi đứa trẻ
đứng vây quanh họ.
- Và bọn Đức ấy mang súng đi đâu?
Vincenzo nhìn mặt nước long lanh dưới chân cầu tàu mà không rời mắt.
Ông Maldini thì thầm:
- Cháu đúng rồi đấy. Bọn Đức ném súng xuống vịnh này.
Vincenzo hỏi:
- Vịnh này sâu bao nhiêu?
- Trung bình khoảng 160 mét, chỗ sâu nhất khoảng hơn 200 mét.
- Liệu súng còn sử dụng được không?
- Một khi các cháu lau khô, chùi sạch, tra dầu mỡ, súng sẽ sử dụng tốt
như mới. Có thể hơi rỉ sét một chút nhưng không đến nỗi quá tệ đâu.
- Làm thế nào tụi cháy lấy súng lên được chứ? Lấy được một khẩu
súng lên thì người rảnh rỗi nhất cũng mất cả ngày trời, sau đó là một ngày
nữa lau súng, tra dầu mỡ. Trong khi đó bọn Đức đã có thể quay trở lại trung
tâm thành phố trước khi ta kịp nổ phát súng đầu tiên.
Ông Maldini nghiến răng lại nói:
- Không chịu suy nghĩ gì cả. Vậy mà con gái ta bảo chúng bay rất
thích học lịch sử đấy. Đáng lẽ các cháu phải học lại lịch sử của vùng này
trước đã.
Vincenzo nhìn thẳng vào mắt ông rồi nhìn vào dãy thuyền đánh cá đang
xếp hàng dài thả neo bên cầu cảng. Những mái chèo rải đầy trên nền cát
trắng, phơi mình dưới ánh nắng chói chang. Nó thốt lên:
- Dùng thuyền!
Ông Maldini mỉm cười nói:
- Đúng rồi, dùng thuyền. Sử dụng nghề truyền thống của cha ông
chúng ta. Nhưng thay vì vớt cá lên thì chúng ta sẽ vớt súng lên.
Franco hỏi:
- Ông sẽ ở đây giúp chúng cháu chứ ạ?
- Ta không còn hứng thú gì với chuyện đánh đấm nữa.
- Chị sẽ giúp các em – Nunzia nói, cặp mắt nghiêm nghị - Và cha chị
cũng thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.