TRÊN BỤC GIẢNG - Trang 132

chung.

Tuy nhiên, nơi để tủ đựng đồ cá nhân của chúng tôi thì
không ở cùng một chỗ. Vì lý do nào đó, ban giám hiệu
cho rằng sẽ tốt hơn nếu bố trí tủ đựng đồ của tôi ở sảnh
khác, tách biệt với những học sinh mới khác. Tôi hoàn
toàn không hiểu được tại sao họ lại nghĩ việc tách tôi ra
khỏi các bạn cùng lớp - bắt tôi đi theo một hành lang
khác và tránh xa các bạn - sẽ có lợi hơn. Nhưng việc đ
như vậy. Thật sự thì tôi cũng chẳng lấy làm phiền với
nơi để đồ của mình, ngoại trừ việc thi thoảng tôi phải
mang vác sách vở cho mấy môn cùng một lúc vì không
thể cứ hết tiết học lại quay về tủ đồ được. Mặt tốt là tôi
được sở hữu cả một ngăn tủ riêng trong khi hầu hết các
bạn phải dùng chung. Họ thường phải mua một cái giá
đặc biệt để chia đôi ngăn tủ cho hai chồng sách, hai cái
áo khoác, vân vân. Tôi thì không gặp phải vấn đề đó.

Lên trung học, tôi được đi đi về về bằng xe buýt. Quả là
một sự thay đổi lớn so với những năm trước. Kể từ khi
xảy ra vụ xô xát mà sau đó tôi bị đình chỉ học, tôi không
mấy khi ngó vào cái xe buýt đưa đón học sinh nữa. Bởi
vậy, đây là một bước chuyển biến quan trọng - tôi có thể
bước lên xe buýt mà không sợ bị đánh nữa. Điều này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.