TRÊN BỤC GIẢNG - Trang 198

được kế hoạch cho mùa hè năm tới. Mùa đông đó, tôi
rời Atlanta với tâm trạng thảnh thơi. Tôi biết mình sẽ trở
lại.

Mùa xuân năm 1996, tôi tốt nghiệp trường Đại học
Bradley loại khá. Đó là ngày tôi đã mong chờ từ lâu, và
có lúc tôi còn nghĩ nó sẽ không bao giờ đến. Giờ tôi đã
chính thức được phép đứng trên bục giảng! Con đường
dẫn đến thời khắc này quả thật quá dài, quá quanh co, và
tôi sung sướng đến run người khi được tham dự lễ tốt
nghiệp với biết bao người quan trọng trong đời mình.
Ngoài các thành viên ruột thịt trong gia đình - mẹ, cha,
Jeff và dì Diane - còn có anh lớn Steve Mathes, chị Julia
vợ anh, cùng cậu con trai thứ Joey. Tôi đặc biệt vui khi
thấy Steve và gia đình anh ấy lái xe tới dự. Chúng tôi đã
giữ liên lạc với nhau trong suốt bốn năm tôi học đại học,
và sự có mặt của họ có ý nghĩa rất lớn với tôi. Qua
những năm tháng tôi học cấp ba rồi đại học, cha đã bắt
đầu thay đổi suy nghĩ về hội chứng Tourette và về tôi.
Cha con tôi đã chọn những con đường khác nhau,
nhưng chúng tôi cùng đi về một hướng.

Lễ tốt nghiệp của tôi buồn vui lẫn lộn, bởi tôi phải chia
tay rất nhiều bạn bè tốt, nhưng đồng thời tôi cũng rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.