thế nên tôi học cách bám lấy góc nhìn nội tại và không
lo lắng đến việc người khác nhìn nhận tôi như
Như đã nói, mặc dù chưa bao giờ được chẩn đoán chính
xác, nhưng tôi cũng có xu hướng bị Rối loạn ám ảnh
cưỡng chế (OCD). Trong số những người bị mắc hội
chứng Tourette, có từ 40 đến 60 phần trăm bệnh nhân
cũng vướng phải OCD. Chứng OCD khiến tôi trở nên
cực kỳ nhạy cảm với một số tác nhân kích thích. Ví dụ,
tôi cảm nhận được rất rõ cái mác ở cổ áo mình mặc.
Những cái đèn quá sáng cũng làm tôi thấy khó chịu - đó
là lý do tại sao tôi dùng đèn halogen trong lớp học của
mình. Tôi không thích đèn huỳnh quang bởi vì tôi nghe
thấy âm thanh vo ve phát ra từ đèn khiến tôi bị phân
tâm. Tôi nghe thấy rất nhiều âm thanh mà những người
khác không nghe thấy - chẳng hạn như tiếng máy lạnh
đang chạy, tiếng ro ro của tủ lạnh, và tiếng tíc tắc của
đồng hồ. Theo một cách nào đó thì chứng OCD của tôi
khá hữu ích. Nó giúp tôi trở thành một học sinh giỏi hơn
trong trường, một giáo viên dạy giỏi hơn và một nhà tổ
chức tốt hơn cho những sự kiện như Relay for Life
chẳng hạn. Tôi muốn mọi thứ đều phải đâu vào đấy, và
tôi thường kiểm tra lướt qua những chi tiết trong đầu
mình và hình dung ra bức tranh toàn cảnh để đảm bảo