TRÊN BỤC GIẢNG - Trang 76

Giờ thì chí ít là khi ở nhà, tôi không phải lo sợ tật máy
giật không thể kiểm soát và vô thức của mình bị xem là
hành vi tiêu cực có chủ ý, mặc dù tôi không chắc cha
mình có hoàn toàn tin như vậy hay không. Tôi nghĩ
thỉnh thoảng cha vẫn hoài nghi rằng tôi bịa ra lý do tào
lao để tiếp tục hư hỏng và quậy phá người khác.

Đương nhiên quan điểm đó chính là điều khiến hội
chứng Tourette trở nên nguy hiểm xét về mặt xã hội đối
với bất kỳ ai mắc chứng bệnh này. Dù không cố tình,
nhưng cha đã dạy tôi bài học đầu tiên về việc đương đầu
với những phản ứng tiêu cực vốn là một phần của cuộc
sống hàng ngày đối với những ai to tiếng trong rạp chiếu
phim, thư viện, nhà hàng, phòng chờ hoặc thang máy -
bất kỳ nơi đâu cần sự im lặng. Còn ở tang lễ thì sao? Tôi
không dám nghĩ tới!

Giờ thì mẹ tôi đã có câu trả lời, và bà rất nóng lòng được
kể với mọi người rằng trong y khoa thật sự ghi nhận
chứng bệnh gây ra những vấn đề mà tôi đang mắc phải.
Về phần tôi, tôi vô cùng sung sướng khi những khái
niệm y khoa này giúp tôi giải thích cho những rắc rối
của bản thân, và tôi rất vui mừng khi người ta có thể bớt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.