TRÊN BỤC GIẢNG - Trang 77

xét nét và bình phẩm tôi. Một vấn đề nhỏ của tôi là mẹ
biết rõ từng chi tiết một thời gian khá lâu trước khi quyết
định nói cho tôi biết. Đầu tiên mẹ tự tìm hiểu một mình,
sau đó nói với gia đình và bạn bè, tiếp theo là các thầy
cô giáo và sau cùng mới đến tôi. Tôi cảm thấy hơi bối
rối khi mình là người cuối cùng biết chuyện,nhưng trước
khi tỉ tê với tôi, mẹ đã biết cách giải thích sao cho mọi
việc nghe thật hợp lý. Và mẹ vẫn luôn luôn, luôn luôn
tìm cách giữ cho mọi chuyện có vẻ khả quan.

Tuy nhiên, không có bất kỳ tài liệu y khoa nào cho biết
tôi phải sống với căn bệnh này như thế nào. Mẹ thường
gọi điện cho những thành viên thuộc Hiệp hội dành cho
bệnh nhân mang hội chứng Tourette và đặt ra hàng loạt
các câu hỏi. Khi đã có câu trả lời, mẹ sẽ nói lại với các
thầy cô của tôi, với cha, với ngoại Dodo. Họ vô cùng
ngạc nhiên khi lối cư xử kỳ lạ của tôi cũng có một cái
tên y khoa. Với họ, thật vô lý khi y khoa lại có một dạng
rối loạn có thể khiến người ta co giật và la hét. Chưa
nghe chuyện tương tự. Mãi về sau, Tourette mới trở
thành chủ đề được nói đến nhiều trong các vở kịch được
chiếu trên ti-vi. Điều đó khiến họ cảm thấy kỳ lạ quá đỗi
- như thể ai đó đã nói với họ rằng tôi như vậy là do bị ếm
bùa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.