TRÊN CON TÀU HƯỚNG TỚI BÌNH MINH - Trang 98

CHƯƠNG 9

Hòn đảo của đội quân vô hình

Bây giờ, những ngọn gió liên tục thổi từ hướng tây bắc đã bắt đầu

chuyển sang thổi từ hước tây. Mỗi buổi sáng khi mặt trời nhô lên khỏi mặt
biển, mũi tàu cong cong của con tàu Hướng tới Bình minh lại làm thành
một đường thẳng với mặt trời. Một vài người cho rằng mặt trời ở đây trông
lớn hơn khi nhìn từ Narnia nhưng những người khác không đồng ý. Họ lại
đi tiếp, đi mãi, sức gió nhẹ nhưng đều đặn; không thấy chim thấy cá, không
thấy tàu bè hay đất liền. Đồ ăn thức uống dự trữ cũng cạn dần và một ý
nghĩ gặm nhấm trong tâm trí họ là có lẽ họ đang đi trên một đại dương
không hề có điểm dừng. Nhưng vào đúng ngày cuối cùng mà họ bắt đầu
nghĩ thật là liều mạng nếu tiếp tục cuộc hành trình về phía đông nơi mặt
trời mọc thì hình như ngay ở trước mặt, giữa họ và mặt trời đang lên, là
một mảnh đất thấp nằm ngang với mặt biển trong bồng bềnh như một đám
mây.

Họ thả neo trong một cái vịnh rộng vào khoản xế chiều và đi thuyền

vào đất liền. Đó là một miền đất khác tất cả những nơi họ đã đi qua. Bởi vì
khi họ đi ngang qua bãi biển cát vàng họ thấy nơi đây sao mà yên ắng,
quạnh hiu như một vùng đất từ thuở trời đất hình thành đến nay vẫn chưa
có bóng một sinh vật nào. Nhưng kìa, trước mặt họ là những bồn cỏ rất đẹp.
Cỏ được xén phẳng, xanh mướt và mượt mà như chỉ có thể tìm thấy trong
vườn của một dinh thự ở Anh có đến 10 người làm vườn đua nhau chăm
bón. Cây cối, có rất nhiều cây, đều được trồng thành hàng đều tăm tắp và
tuyệt không có một cành cây gãy hay một chiếc lá rơi trên mặt đất. Thỉnh
thoảng có tiếng chim bồ câu gù nhau tình tứ, ngoài ra không có một tiếng
động nào khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.