Trước hết, chúng ta đã dùng toàn bộ tiền mặt để trang trải chi phí.
Tiếp đó, chúng ta thu được 100 đô-la từ các khoản phải thu khách hàng.
Sau cùng, chúng ta có một khoản nợ phải trả 50 đô-la đối với nhà cung cấp.
Vì thế, bảng cân đối cuối tháng sẽ như sau:
Tài sản
Tiền mặt 0 đô-la
Khoản phải thu 100
Tổng tài sản 100 đô-la
Nợ phải trả và vốn chủ sở hữu
Khoản phải trả 50 đô-la
Vốn chủ sở hữu 50 đô-la
Nợ phải trả và vốn chủ sở hữu 100 đô-la
Như bạn thấy, khoản lợi nhuận thuần 25 đô-la đã trở thành vốn chủ sở hữu.
Trên bảng cân đối kế toán chi tiết hơn, nó sẽ xuất hiện như lợi nhuận giữ lại, nằm
bên dưới dòng vốn chủ sở hữu. Đây là thực tế ở tất cả các doanh nghiệp: lãi ròng sẽ
được cộng vào vốn, trừ khi nó được dùng làm cổ tức. Cũng tương tự như vậy, lỗ
ròng sẽ làm giảm vốn. Nếu một doanh nghiệp chịu lỗ mỗi tháng, thì cuối cùng nợ
phải trả của doanh nghiệp đó sẽ vượt quá tài sản, vốn chủ sở hữu sẽ âm. Doanh
nghiệp đứng trên bờ vực phá sản.
Hãy lưu ý thêm một điều nữa ở ví dụ đơn giản này: doanh nghiệp đã phải
gồng cả tháng vì không có tiền! Họ làm ra tiền, và vốn chủ sở hữu tăng, nhưng họ
không có đồng nào trong ngân hàng. Vì thế, một nhà quản lý giỏi cần phải hiểu rõ
cách thức tiền mặt và lợi nhuận tương tác với nhau trên bảng cân đối kế toán. Đây
là chủ đề mà chúng ta sẽ quay trở lại ở Phần IV, khi bắt đầu tìm hiểu báo cáo lưu
chuyển tiền tệ.
VÀ NHIỀU TÁC ĐỘNG KHÁC
Mối quan hệ giữa lợi nhuận và vốn chủ sở hữu không chỉ phải là liên kết duy
nhất giữa báo cáo kết quả kinh doanh với bảng cân đối kế toán. Mỗi khoản thu
được ghi nhận trên báo cáo kết quả kinh doanh đều tạo ra một sự gia tăng tương
ứng trong tiền mặt (nếu đó là bán hàng thu tiền mặt) hoặc khoản phải thu. Mỗi
đồng tiền lương được ghi nhận trong COGS hay chi phí hoạt động đều làm giảm