“Không, Mohammad, cậu phải xem tay.
Vì tớ, cậu làm ơn đi.”
Với vẻ cam chịu, tôi xùy ra mười rupi
của mình và chìa bàn tay phải ra.
Người xem tướng tay cau có nhìn tôi
trong lúc chỉnh cặp kính dày cộp rồi
ngắm nghía lòng bàn tay của tôi. Ông ta
nhìn chăm chú trong hơn năm phút. Ông
ta ghi gì đó ra giấy và làm vài phép tính.
“Có chuyện gì vậy?” Salim hỏi, giọng
thảng thốt.