TRÒ CHƠI ÁC QUỶ - Trang 137

Cô ta cần tiếp cận cậu chàng nhỏ bé này. Sự an toàn của cô ta phụ thuộc

vào điều đó.

Cô ta đánh liều nhẹ chạm vào bàn tay trái của nó. Quai hàm nó căng

bạnh ra nhưng nó không rút tay lại.

Rốt cuộc, cô ta cũng đã vạch ra kế hoạch cho mình. Cô ta nhỏ giọng thì

thầm. “Tôi rất vui khi cậu tìm đến tôi, Shane.”

Nó nhìn chằm chằm vào cô ta.
Cô ta nhìn về hướng khác, nén chặt sợ hãi trong giọng nói của mình,

“Tôi đã tìm kiếm cậu rất vất vả. Tôi trở lại Nhà vào sáng sớm hôm sau để
xem xem cậu có ổn không và David nói với tôi rằng cậu đã đi rồi. Tôi
muốn nói xin lỗi vì đã gay gắt với cậu. Chỉ là tôi quá tức giận với những gì
cậu đã làm với Malcolm.” Cô ta lắc đầu. “Tôi nghĩ chúng ta có sự kết nối.
Tôi nghĩ tôi có thể giúp cậu.”

Dấu vết của sự do dự khiến trái tim đang đập rất nhanh của cô ta bình

tĩnh lại. Cô ta tiếp tục. “Trong tất cả khoảng thời gian chúng ta ở cùng
nhau, tôi nghĩ chúng ta đã có tiến triển. Tôi tưởng cậu tin tưởng tôi, nhưng
khi chứng kiến tình trạng của Malcolm, như thể quãng thời gian chúng ta ở
cạnh nhau chẳng có ý nghĩa gì cả vậy.”

Nó chậm rãi lắc đầu nhưng tay phải rời khỏi khuôn mặt cô ta, buông

thõng xuống.

“Thôi nào, Shane. Cậu cũng nhận thấy điều đó. Giữa chúng ta là tình

bạn. Tôi lẽ ra không nên nói những lời đã nói.” Cô ta nhìn xuống và lắc
đầu. “Nó thật tàn nhẫn, thậm chí còn chẳng phải sự thật.”

“Cái gì không phải sự thật?”
“Rằng tôi không thể giúp được cậu.”
Hoàn toàn bối rối khiến khuôn mặt nó trở nên méo mó. “Nhưng cô đã

nói…”

“Tôi biết tôi đã nói gì, Shane. Nhưng tôi đã sai lầm khi nói vậy. Chỉ bởi

vì tôi đang giận cậu. Đương nhiên là tôi có thể giúp được cậu. Đó là lí do vì
sao tôi tìm kiếm cậu trên khắp các con phố vào đêm ngày hôm sau.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.