TRÒ CHƠI ÁC QUỶ - Trang 158

32

Kim lái chiếc Golf dừng lại trước kho phụ tùng ô tô. Bryant đang nghỉ ngơi
và kiểm tra chỗ bị thương.

“Trời ạ, sếp, tôi rất ghét khi cô lái với tốc độ có thể bắt kịp tốc độ suy

nghĩ của não.”

“Một chút chấn thương chẳng làm hại ai,” cô nói và ra khỏi xe trước khi

anh kịp phản ứng lại.

Cổng vào ngôi nhà là loại một cánh, dạng đẩy bằng kính nặng nề, dẫn tới

quầy lễ tân nhỏ. Khu vực này khá sạch sẽ và gọn gàng với một chiếc bàn
cao ngang bụng cô. Chiếc ghế sofa hai chỗ ngồi bằng da được kê bên phải
bàn.

“Ưm… ngửi đi,” Bryant nói.
Đó là mùi mà Kim có thể nhận ra. Mùi dầu hỏa trộn lẫn với dầu nhờn và

chất bôi trơn. Với cô, nó khá dễ chịu.

Một người đàn ông bước qua ô cửa, mang theo một chiếc phanh trước

cần lắp ráp, rồi đặt nó lên trên bàn lễ tân.

Kim đoán anh ta chừng ngoài 40 với mái tóc hất ra sau, cố để che đi kiểu

tóc ngắn, vuốt nhọn chỉ phù hợp với một cậu trai tuổi teen. Anh ta mặc
chiếc áo xanh sáng sạch sẽ bất chấp điều kiện làm việc. Biển tên đề ‘Brett -
Quản lí’ cho biết họ đã tìm được người khó gặp mặt.

“Tôi có thể giúp gì các vị?” Anh ta nói, rồi nhìn từng người. Nụ cười

được huấn luyện để phục vụ khách hàng của anh ta đến chỉ một giây sau lời
nói, cứ như anh ta đang thực hiện các công việc đã được lên danh sách
trong đầu vậy. Chào đón. Mỉm cười.

Bryant chìa thẻ cảnh sát và giới thiệu cả hai.
Không còn cần thiết, nụ cười đã biến mất. “Có người đã đến đây hai lần

và nói chuyện với mấy gã. Tôi không biết tôi có thể nói cho các vị điều gì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.