TRÒ CHƠI ÁC QUỶ - Trang 159

“Có lẽ anh có thể nói cho chúng tôi biết chút ít về Leonard Dunn.”
Đặt câu hỏi mở với người đàn ông này giúp họ có cơ hội đánh giá anh ta

khi anh ta trò chuyện thoải mái.

“Anh ta đến với chúng tôi thông qua một đề án của chính phủ. Chúng tôi

được trả tiền để cho anh ta đến đây làm việc. Anh ta bắt đầu tại các cửa
hàng nhưng anh ta mắc quá nhiều lỗi.”

“Anh có bị yêu cầu để anh ta ở lại một thời gian?” Kim hỏi.
Đã có nhiều đề án quay lại làm việc được khởi xướng bởi chính phủ để

giảm số lượng người thất nghiệp. Và tất cả họ đều vậy. Chỉ một thời gian.

Brett mỉm cười với cô. “Vâng, tối thiểu là mười hai tháng, nhưng chẳng

đi đến đâu.”

“Các anh đã làm những gì để giải quyết điều đó?” Bryant hỏi.
“Đương nhiên là nói chuyện với anh ta. Không có bất kì sự tiến bộ nào,

vì thế chúng tôi để anh ta lái xe.”

“Và?”
“Tôi hai lần nhận được lời phàn nàn về thái độ làm việc của anh ta và

một lần về mùi cơ thể của anh ta.”

Kim cố giấu nụ cười. “Gì nữa?”
“Tôi đề nghị trả lại chính phủ số tiền họ trả chúng tôi.”
“Anh đề nghị hoàn lại tiền?” Bryant hỏi.
Kim thường không thích việc con người bị coi là vật sở hữu, nhưng đối

với trường hợp của Leonard Dunn thì khác, cô vui vẻ coi đó là ngoại lệ.

“Có thói quen nào kì lạ nữa không?” Bryant hỏi.
Anh ta lắc đầu. “Anh ta thừa cân và có vẻ đã chăm tắm rửa hơn chút,

nhưng không có gì đặc biệt đáng chú ý.”

Và rõ ràng không phải là một kẻ lạm dụng trẻ em, Kim nghĩ, biết rằng

không có chuyện như vậy.

Giá như bọn chúng có thể được phân biệt bởi kích thước hộp sọ, hoặc

bởi khoảng cách giữa hai mắt; một ý tưởng về dấu hiệu của tội phạm. Mọi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.