TRÒ CHƠI ÁC QUỶ - Trang 161

33

Barry dõi theo vợ, con gái và em trai mình đi qua khu vườn phía trước và
bước vào ngôi nhà của gã qua khung cửa được gã xây và thiết kế theo kiến
trúc mái vòm.

Gã chỉ có ý quan sát, nắm bắt ánh nhìn thoáng qua của Lisa và Amelia,

để tìm kiếm dấu hiệu, biểu hiện của nỗi đau họ đang chịu đựng, trước khi
đưa ra bất cứ quyết định nào. Nhưng, bây giờ đứng đó, gã biết rằng mình
không thể quay trở lại. Adam nghĩ hắn là cái quái gì? Đó là gia đình của gã,
và em trai gã không có quyền cướp họ khỏi gã. Mọi thứ Barry yêu quí đều
ở trong ngôi nhà đó và gã không sẵn sàng để họ đi mà không đấu tranh. Gã
nợ Lisa rất nhiều. Alex đã đúng.

Barry gõ cửa, hơi cáu khi gã buộc phải nhận được sự cho phép để vào

chính căn nhà của mình, nhưng điều đó sắp thay đổi rồi.

Cánh cửa từ từ mở ra và gương mặt gã hằng mơ ước trong bốn năm qua

chào đón gã một cách kinh hãi.

Chỉ một giây, không ai nói lời nào.
“Barry, anh đang làm gì ở đây? Anh biết…”
“Anh đã về rồi, Lisa,” gã nói, lướt qua cô.
Gã bước vào phòng khách, bỏ mặc Lisa không có lựa chọn nào khác,

phải đóng cửa và đi theo gã.

Trong tâm trí Barry, căn nhà vẫn như trước và điều khác biệt duy nhất là

Adam thế chỗ gã, nhưng bây giờ, gã thấy đó không phải là vấn đề. Căn
phòng ít nội thất hơn trước. Chiếc ghế sofa ở góc phòng gã mất ba năm để
chi trả đã không còn. Một chiếc ghế ba chỗ ngồi và một chiếc ghế hai chỗ
ngồi xếp thành hàng bên tường. Phía trước tivi, chỗ ngồi quan trọng nhất,
vị trí của gã, là một khoảng trống lớn, sẵn sàng để đặt một chiếc xe lăn.

Barry thừa nhận rằng Lisa cần những thay đổi ngắn hạn để phù hợp với

Adam, nhưng nó không lâu dài. Nó vẫn có thể quay trở lại như trước. Sớm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.