thôi, gã sẽ có một công việc và có thể trang hoàng lại ngôi nhà.
Lò sưởi bằng gạch và lửa bằng khí đốt được thay thế bằng một màn hình
điện tử cố định, ngang bằng với bức tường, trưng ra ngọn lửa giả.
Một lần nữa, không có gì là không thể thay đổi.
“Ai vậy, em yêu?” Adam nói vọng ra từ trong bếp.
Khi vào phòng, Barry mơ hồ nhận ra sự thấp đi của bề mặt và vật dụng
trong bếp, nhưng mắt gã đột ngột dừng lại trên những lọn tóc vàng rối của
con gái mình. Gã thấy khó thở. Con bé thậm chí đẹp hơn nhiều so với hình
ảnh mà gã còn nhớ.
Một chút sợ hãi thoáng qua đôi mắt của Adam, anh ta đưa cánh tay ra
trước bảo vệ Amelia.
Ôi, thật đau đớn. Gã là cha con bé và con bé không cần phải phòng vệ
trước gã.
Một luồng khí lạnh truyền qua đôi mắt của em trai gã. “Anh đang làm cái
quái gì ở đây?”
“Tất nhiên, tôi ở đây để gặp gia đình của mình,” Barry trả lời, một cách
đơn giản. Gã không cần phải tỏ ra thù địch với em trai mình. Barry sắp
quay lại cuộc sống của gã và sau đó, Adam sẽ phải rời khỏi đây. Adam
xứng đáng nhận được sự cảm thông của gã.
“Amelia, vào phòng đi con.”
Con bé nhìn cái bát và bột bánh trộn đã sẵn sàng trên mặt bàn. “Nhưng
bố à…”
Là ‘chú’ chứ, Barry nghĩ nhưng không nói ra. Điều đó không quan trọng.
Con bé sẽ sớm biết ai mới là bố mình.
“Amelia, đi nào,” Adam nhẹ nhàng yêu cầu.
Con bé gật đầu và đi về phía cánh cửa.
Barry xoa đầu con bé khi con bé đi qua chỗ gã. Con bé tránh sự động
chạm của gã. Gã hiểu điều đó và không trách con bé. Con bé không biết gã.
Nhưng rồi nó sẽ biết.
“Anh không được ở đây. Anh biết điều đó mà.”