44
Hai tách cà phê bốc hơi nóng để trên chiếc bàn giữa họ.
“Cô phải hiểu rằng điều này không hề dễ dàng với tôi,” Sarah nói, để
khuỷu tay thư giãn trên chiếc bàn. “Trong suốt cuộc đời tôi đã biết rằng có
điều gì đó thiếu sót với chị mình nhưng không một ai tin tưởng tôi.” Cô ta
nhún vai. “Nên tôi chạy trốn.”
Kim hiểu điều đó. Mối nghi ngờ của riêng cô đang bị xem thường bởi
những người đồng nghiệp và cấp trên.
“Cô là người đầu tiên không nghĩ rằng tôi hoàn toàn điên rồ,” Kim quan
sát.
“Tôi cũng vậy,” Sarah nhăn nhó thêm vào.
“Vì thế, cô có nghĩ rằng có thể xảy ra… những gì tôi đã nói?”
“Có, tôi nghĩ nó rất có khả năng.” Sarah đan tay của cô vòng quanh cốc
cà phê và nhún vai. “Tôi còn nhớ khi tôi vừa tròn 5 tuổi, tôi chú ý thấy
Alex đã dành rất nhiều thời gian ở trong phòng ngủ của mình, chỉ đi ra khỏi
đó khi đến giờ ăn và đi học. Một đêm, Alex vỗ tay đánh thức tôi dậy một
cách hào hứng. Chị ta kéo tôi từ trên giường đến phòng của chị ta, đặt tôi
ngồi ở thành giường và kéo một cuốn từ điển bách khoa toàn thư dày chặn
trước cửa một cái lồng chuột đồng ra.
Con chuột bị kẹt giữa các thanh dọc của cái lồng, đã chết. Bên cạnh nó,
trong tầm nhìn nhưng ngoài tầm với của con vật này, là nước và thức ăn.
Nó đã chết mội cái chết đau đớn trong nỗ lực gắng ngăn bản thân khỏi sự
chết đói.”
“Chúa ơi,” Kim thốt lên, khiếp sợ.
“Lúc đầu tôi không thực sự hiểu. Tôi nghĩ chị ta đang chơi một số loại
trò chơi cho đến khi chị ta bắt đầu giải thích với tôi về tiến trình dẫn đến cái
chết của con chuột đồng, lúc chị ta cạy các thanh dọc trong lồng ra rộng
hơn một chút. Chị ta đã hoàn thành việc lập biểu đồ và tất cả mọi thứ.”