TRÒ CHƠI ÁC QUỶ - Trang 256

“Hôm nay không có ai đến thăm à?”
Ruth lắc đầu. “Hôm qua bố mẹ tôi đến rồi,” cô gái nói, như thể không có

ai khác nữa.

“Họ ổn chứ?”
Ruth nhún vai. “Vì chuyện này mà họ đã phải trải qua khoảng thời gian

khó khăn hơn những gì tôi phải chịu.” Cô ấy nhìn quanh. “Tôi có thể hiểu
tại sao một số người yêu cầu gia đình của họ đừng đến. Vẻ mặt của mẹ tôi
nói lên tất cả. Nhà tù là dành cho đứa con của người khác. Thăm viếng là
phần khó khăn nhất trong tuần.”

“Dường như hầu hết mọi người đều tỏ ra thích thú.”
“Đây là điều chị nghĩ. Đó là vì lợi ích của người đến thăm nhưng sau đó

có cảm giác đau khổ như trong địa ngục rằng mình đã làm điều gì đó để
buộc những người mình yêu đến đây và dùng ngày nghỉ cuối tuần của họ
làm điều này.”

“Cô có muốn một cốc cà phê không?”
Ruth gật đầu. “Vui lòng cho tôi sữa và hai viên đường.”
Kim đứng xa chiếc bàn, cảm thấy rằng tình hình có hơi kì quái. Cuộc đối

thoại lịch sự và hòa đồng mặc dù trên thực tế Kim đã từng là sĩ quan bắt
giữ Ruth trong vụ án của cô gái. Một chút của sự oán hận có thể là thích
đáng, nhưng Kim không cảm nhận thấy gì. Thực tế là các giác quan của cô
không bắt được gì ngoài sự chấp nhận.

Khi cô chờ đợi đồ uống được pha bên trong chiếc máy, Kim cảm thấy có

ánh mắt nhìn cô. Cô quay lại và nhìn thấy một người phụ nữ thừa cân đang
bị ba đứa trẻ trèo qua nhìn chằm chằm cô một cách gay gắt. Cô không nhận
ra người phụ nữ này nhưng một số tội phạm dày dạn có thể nhận ra cảnh sát
từ vị trí cách năm mươi mét.

Kim quay lại bàn và đặt đồ uống xuống.
“Vậy, cô đã đối phó như thế nào?”
Ruth nhún vai. “Ổn. Không mất nhiều thời gian để thích ứng với cuộc

sống tù tội. Tất cả mọi thứ được kiểm soát: thức dậy, tập thể dục, khi nào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.