TRÒ CHƠI ÁC QUỶ - Trang 266

Tất nhiên họ là thế, Alex nghĩ, đặc biệt là các bệnh nhân bị bỏ rơi bởi hệ

thống chăm sóc đó, họ tiếp tục bị bỏ mặc và chỉ nằm chờ chết.

“Cảm ơn, Helen. Bà đã giúp tôi rất nhiều. Rõ ràng bà là một phần không

thể thiếu góp phần tạo nên chất lượng chăm sóc được cung cấp ở đây.”

Helen trông có vẻ dễ chịu với lời tâng bốc. “Tôi hiểu rằng cô muốn gặp

Patty?”

Chuyện này dễ dàng hơn cô nghĩ. “Nếu có thể.”
“Tôi nói với Tiến sĩ Price là tôi sẽ không ép buộc bà ấy gặp cô. Như tôi

đã nói, bà ấy chưa từng có ai đến thăm và nếu bà ấy cảm thấy không thoải
mái hoặc không muốn gặp cô thì cuộc gặp sẽ phải kết thúc.”

Alex gật đầu ưng thuận một cách thoải mái. Bên dưới tất cả lớp mỡ đó,

người phụ nữ này có sức mạnh.

“Và tôi sẽ đồng hành cùng với cô mọi lúc. Cô hiểu chứ?”
Alex gật đầu, cảm tình với người phụ nữ này ngày càng ít hơn.
Helen đứng dậy và ra dấu Alex nên đi theo. Một lần nữa cô ta trở lại

trong hành lang với những cái kèn ống. Kì lạ là không có âm thanh nào
khác. Helen không mang chìa khóa và mỗi cái cửa được mở bởi một mã
truy cập, được nhập một cách nhanh chóng bởi thói quen.

Helen tạm dừng lại bên ngoài một cánh cửa gỗ sồi nặng nề. “Tôi mong

rằng cô không đi vào khu vực sinh hoạt chung. Bệnh nhân của chúng tôi
hiểu qui trình. Họ biết người viếng thăm đến theo thời gian định trước và
tôi không muốn họ bị đảo lộn.”

Alex được dẫn vào một căn phòng rộng lớn, dường như nó không được

trung tâm này cũng như những tù nhân của nó quan tâm đến.

“Xin mời ngồi. Tôi sẽ đi và nói chuyện với Patty.”
Alex cảm ơn bà ta nhưng không ngồi xuống ngay lập tức. Cô ta lang

thang trong khoảng giữa hai bức tường với những cuốn sách trải dài từ sàn
lên đến trần nhà. Bức tường thứ ba đã được lấp đầy với tác phẩm nghệ
thuật mà cô ta nhận ra là của Gainsborough, van Dyck và Sir Peter Lely.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.