TRÒ CHƠI ÁC QUỶ - Trang 29

Kim định nói thêm vài câu, nhưng cô thậm chí còn không thể mở miệng

tiếp tục hét vào mặt hai kẻ đang tuyệt vọng và khúm núm kia.

Cô trừng mắt nhìn hai người họ lần cuối rồi quay người và rời phòng.
“Sếp, sếp… chờ một chút.”
Cô quay lại và thấy Whiley đang chạy về phía mình. Mỗi sợi tóc ngắn

màu xám và mỗi xen-ti-mét vòng eo như được tích lũy trong suốt sự nghiệp
cảnh sát của ông ta.

Cô dừng lại và khoanh tay.
“Tôi… tôi chỉ muốn giải thích.” Ông ta hất đầu ra hiệu về phía phòng

thay đồ và nói, “Cậu ta không thể dừng lại được, tôi đã cố gắng ngăn cản
nhưng cậu ta quá nhanh. Cô hãy hiểu cho, trước đây… chúng tôi đã tới đó
một lần. Đó là vụ bạo hành gia đình và cậu ta đã tự đổ lỗi cho mình vì
chúng tôi khi đó đã chứng kiến, cô hiểu chứ. Hai đứa bé con… nằm rúc vào
nhau trên ghế sofa. Tôi đã cố giải thích rằng chúng ta chẳng thể biết… hoặc
ngăn chặn việc đó …”

Kim hiểu tâm trạng thất vọng ấy. Nhưng chết tiệt, họ đã biết đến hắn.
“Chuyện gì sẽ xảy ra với Jenks? Cậu ta là một cảnh sát tốt.”
“Whiley, cảnh sát tốt không đánh nghi phạm.”
Mặc dù cô cũng từng một hay hai lần gì đó tự thôi thúc bản thân làm như

vậy.

Một phần trong cô ước giá như mọi phòng xử tội phạm lạm dụng trẻ em

đều có một cánh cửa lật sẽ mở ra và đưa bọn tội phạm xuống một khu đặc
biệt ở địa ngục.

Whiley thọc tay vào túi quần sâu hơn.
“Cô thấy đấy… tôi chỉ còn một tuần nữa là sẽ nghỉ hưu và …”
À, giờ thì cô hiểu. Điều ông ta thực sự muốn biết là liệu toàn bộ sự vụ

này có ảnh hưởng tới ông ta hay không.

Kim nghĩ tới khuôn mặt của Dawson khi họ bước vào tầng hầm ở nhà

của Leonard Dunn và chiếc đĩa DVD đầu tiên đã khiến họ ngây người ra
thế nào. Cô nhớ như in cảnh Bryant gọi điện báo với vợ phải hủy buổi đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.