TRÒ CHƠI ÁC QUỶ - Trang 295

phụ nữ này dưới danh nghĩa bạn bè vẫn sẽ khiến Alex cảm thấy thỏa mãn
hơn. Nhưng không vấn đề gì cả, có sao làm vậy.

“Có nghĩa là lần này chúng ta không thảo luận về việc rối loạn giấc ngủ

nữa phải không?”

“Tốt thôi, chúng ta có thể như vậy nếu cô muốn. Chẳng phải sự rối loạn

giấc ngủ của cô cũng bắt đầu từ sau cái chết của gia đình hay sao?”

Alex nghiêng đầu và không nói gì cả. Câu hỏi của Kim nghe như một

câu hỏi tu từ vậy.

“Ồ, tôi xin lỗi, tôi quên mất; họ không phải là gia đình của cô và họ cũng

có chết đâu.”

Alex vẫn cố giấu sự ngạc nhiên. Cô ta ngưng lại một chút rồi quyết định

để cho mắt mở to và nói một cách khẩn khoản về sự cô đơn, công việc và
tất cả những nhu cầu cuộc sống, nhưng họ đã bỏ qua vấn đề đó. Kim đã
không bị cuốn vào những lời cô ta nói, nên Alex chẳng phí công sức vào
trò chơi này nữa. Cuối cùng, cô ta tự tâng bốc bản thân rằng Kim đã gặp
khó khăn trong việc tìm ra sự thật.

“Đó là lời nói dối đúng không?”
Alex nhún vai. “Chỉ là lời nói dối vô hại thôi. Các bệnh nhân đều yên

tâm với trình độ học vấn và kinh nghiệm sống của tôi.”

“Nhưng nó không phản ánh đúng con người của cô đúng không bác sĩ?”
“Chỉ có rất ít người trong số chúng ta hoàn toàn là chính mình; tôi tưởng

cô phải hiểu điều đó hơn ai hết chứ. Bức ảnh trên bàn của tôi là để cho mọi
người đoán và họ cũng đã làm thế. Tất cả chúng ta ai cũng đều biểu hiện
một vẻ bề ngoài ra với thế giới. Và ý muốn của tôi là giới thiệu về một gia
đình. Kể cả với cô, Kim ạ.”

Mắt Kim bừng lên khi mà bị gọi bằng tên như vậy, nhưng cô đã kìm cảm

xúc đó lại.

“Vậy, phải chăng đây là một mánh khóe?
“Đúng, tôi cho là vậy, nhưng như tôi nói đấy, nó vô hại.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.