“Chúa ơi, hãy cho tôi một câu trả lời thẳng thắn được không?”
Kim quyết định cô sẽ dẫn dắt điệu nhảy này.
“Câu trả lời của anh cho câu hỏi của tôi được khéo sắp xếp để không thể
hiện rõ một quan điểm rằng anh cần một bác sĩ để dọn dẹp cho anh.”
“Tôi không hề biết đây là một cuộc thẩm vấn.”
“Đây là một cuộc nói chuyện, David.”
“Tôi có cần một luật sư không nhỉ?”
Mắt anh màu xanh nhạt và ánh nhìn sâu sắc.
“Chỉ dành cho những người phạm tội để đối phó với sự thẳng thắn thôi.”
Anh cười mỉm. “Chính xác cô muốn biết những gì?”
“Tại sao anh phải nghi ngờ về khả năng và tay nghề của bác sĩ Alexandra
Thorne.”
“Ai nói tôi như vậy?”
“Một bài đăng vô danh trong phòng chat Ngài DaiHard137.”
David ngồi xuống ghế. “Cái đó lâu rồi.”
“Không nhận được phản hồi như anh mong muốn đúng không?”
“Tôi không mong đợi bất kì một phản hồi cụ thể nào. Nó chỉ đơn thuần
là một câu hỏi.”
“Nhưng tại sao?”
“Tại sao nó quan trọng với cô thế?”
Người đàn ông này thật khiến người khác phát bực. Có thứ gì đó ở đây
và Kim cần tìm ra đó là gì.
“Liệu anh có bất ngờ không khi biết rằng gia đình của cô ta không hề
chết trong tai nạn bởi vì họ chưa từng tồn tại?”
David cau mày. “Sao cô biết điều đó. Tại sao cô ấy phải bịa chuyện như
vậy?”
“Tôi biết vì tôi đã đối chất với cô ta về điều đó và cô ta thừa nhận rằng
chưa từng kết hôn. Tại sao thì là một câu hỏi hoàn toàn khác, nhưng có
chứng cứ cho rằng cô ta đang thao túng bệnh nhân của cô ta, khiến họ làm
những việc họ không thường làm.”