TRÒ CHƠI ÁC QUỶ - Trang 330

Cô thấy Emma ở bậc cầu thang cuối đang với lấy cái áo khoác. “Chị

đúng đấy. Em nghĩ mọi việc ổn. Em tin chị.”

Jessica quay trở lại hành lang và ôm lấy cô em gái. Cuối cùng cô ấy cũng

đi. “Chị thực sự ổn mà, Emma. Đừng lo nhé.”

Cô mở cửa trước để người em gái rời khỏi ngôi nhà.
Emma quay lại. “Chị chắc không đó?”
Jessica ôm cô lần cuối và gật đầu. “Bọn chị sẽ ổn mà. Chị chỉ muốn

những điều tốt nhất cho thằng bé thôi.”

Emma vừa bước chậm rãi đến xe ô tô, vừa nghi ngờ về quyết định của

mình, nhưng Jessica cười rạng rỡ trấn an cô. Nếu Emma cố gắng gọi điện
cho mẹ thì bà đang trên đường đến và cũng không thể trả lời được điện
thoại vì đang lái xe. Nếu gọi điện cho Mitch thì cũng phải mất ít nhất hai
mươi phút để về đến nhà.

Lúc em gái cô quay đi rồi, Jessica vẫy chào lần cuối và đóng cửa lại sau

lưng Emma.

Lần thứ hai cô bước vào sảnh, sự yên ắng bao phủ khắp nơi chào đón cô.

Tiếng tivi vang vọng ra phía sau.

Sau khi bàn bạc với Alex, cô không còn nghi ngờ gì về việc cô đã đúng

từ đầu đến giờ. Lúc đầu, Jessica cũng tự nghi ngờ bản thân vì phản ứng của
mọi người xung quanh cô và cô đã phải giả vờ, phải nhượng bộ, và cuối
cùng cô là người duy nhất làm đúng.

Cuộc bàn bạc của cô với Alex không những cho cô sự tự tin vào sức

thuyết phục của mình, nó còn giúp minh oan cho cô. Cô đã không còn cảm
thấy tội lỗi với những suy nghĩ của mình nữa. Cô cảm thấy đúng đắn và tự
tin.

“Đến với mẹ nào, con yêu,” cô thầm thì, vươn tay về phía cái nôi.
Thân hình bé nhỏ đang ngủ cựa mình một cái rồi tìm về phía cô; nơi an

toàn của cậu bé.

Cô tìm một con dao ở ngăn kéo nhà bếp và bước lên cầu thang. Cô đặt

Jamie nhẹ nhàng xuống giữa chiếc giường cô vẫn nằm với Mitch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.