TRÒ CHƠI ÁC QUỶ - Trang 363

72

“Khốn kiếp, cô dám gọi tôi như thế sao,” Kim hét vào mặt cô ta.

Alex đáp lại bằng một nụ cười, tìm kiếm một tư thế thoải mái hơn nhiều.

Cô ta thích ở vị trí trên đỉnh và nhìn xuống dưới.

Giờ đây cô ta đang sắp có một trò vui.
“Xin lỗi nhé, đó là một thuật ngữ chỉ có thể từ mẹ cô mà ra thôi.”
Alex được đáp trả một cách xứng đáng bằng sự căm ghét tột cùng mà cô

ta thấy phản chiếu trong ánh mắt kẻ thù. Tình yêu, sự thù hận, hoàn toàn
luôn song hành. Cô ta đã làm được điều đó.

Kim nhảy lên và đè cô ta xuống, nhưng cô ta có cơ đùi của một người

chuyên đua ngựa và giữ chắc Kim lại. Như những gì Kim vẫn nói từ trước
đến giờ, Alex biết nếu cô ta có thể lên được trên đỉnh, cô ta đã làm chủ
cuộc chơi.

Bạo lực không bao giờ là điểm mạnh của cô ta. Và việc đánh lộn không

phải điểm yếu của Kim. Alex cũng không mong mình có thể bẻ gãy xương
của Kim. Bởi vì cuối cùng thì nó cũng sẽ lành và cô ấy cũng sẽ vẫn không
ảnh hưởng gì từ trò chơi này. Không, nhược điểm của người phụ nữ này
được gài trong quá khứ. Trò chơi với tư tưởng là nghệ thuật của cô ta và
đây chính là thời điểm để hạ gục vị thám tử này.

“Cô đã gài bẫy tôi, Kim. Cô cực thông minh nhưng cô chỉ có một thân

một mình. Cô không ngừng đối mặt với cuộc sống mà số phận đã an bài
cho cô.”

“Quan điểm hay đấy nhưng vào thẳng vấn đề luôn đi? Tôi còn có nhiều

việc phải làm.”

“Mỉa mai châm biếm, Kim, đó là cách cô phòng vệ cho mình. Chẳng

phải lúc nào cô cũng nghĩ về điều đó đúng không? Mỗi ngày cô đều chiến
đấu chống lại ý nghĩ rằng cô nên là ai.”

“Và, tôi nên là người như thế nào, Freud

*

?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.