TRÒ CHƠI ÁC QUỶ - Trang 89

Kim gật đầu. “Nếu chúng tôi nói chuyện với chủ cửa hàng, anh ta sẽ xác

nhận đã phục vụ cô lúc nào đó quãng chín giờ rưỡi chứ?”

Trông Ruth có vẻ lo lắng. “Ôi… tôi không biết. Cửa hàng lúc đó đông

khách. Anh ta có thể không nhớ.”

Kim mỉm cười trấn an. “Ồ, tôi dám chắc anh ta sẽ nhớ ra thôi. Đó là cửa

hàng bách hóa của khu này mà. Hẳn cô phải đến đó nhiều lần rồi trong
những năm qua. Dù sao, cô cũng sống ở đây từ nhỏ.”

“Vâng, đúng, nhưng người chủ hôm đó không làm việc và tôi không biết

những người khác lắm.”

Kim tiếp tục hỏi xoay quanh bức bình phong Ruth dựng lên để bảo vệ cô

ấy.

“Ừ, thôi được. Phiền cô mô tả người bán hàng đó để chúng tôi có thể nói

chuyện với đúng người.”

Kim quan sát cuộc chiến nội tâm trong lòng cô gái dần hiển hiện ra bên

ngoài. Bằng chứng ngoại phạm cô nàng bịa ra không thể chứng thực và bất
kì sự thay đổi nào lúc này cũng sẽ trở nên vô cùng đáng nghi. Người vô tội
không cần tự nghĩ ra bằng chứng ngoại phạm.

Kim đứng lên và Ruth nhìn lên theo cô. Da mặt trở nên xám xịt, đôi mắt

sợ sệt, cơ thể co rúm như một chiếc lều bị gió quật đổ rạp xuống.

Kim nói một cách dịu dàng. “Chúng tôi đã tìm được hung khí, Ruth ạ.

Nó vẫn ở đúng nơi cô vứt.”

Ruth vò đầu bứt tai. Tiếng nức nở làm toàn thân cô ấy rung lên. Kim

xoay người sang Bryant và ánh mắt họ giao nhau. Cả hai người đều không
cảm nhận được cảm giác thắng lợi hay thoải mái.

Kim ngồi xuống sofa bên cạnh Ruth. “Ruth, những gì Allan Harris làm

với cô thật kinh khủng nhưng tôi nghĩ rằng cô nên biết rằng anh ta cũng rất
hối lỗi. Chúng ta đều hi vọng rằng nhà tù sẽ giúp những người phạm tội
phục hồi nhân tính nhưng chúng ta thường không tin điều đó. Tuy nhiên,
trường hợp này nhà tù đã làm được điều đó. Allan Harris đã hoàn toàn hối
lỗi vì những gì anh ta đã làm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.