TRÒ CHƠI CẤM - Trang 38

chứng tâm thần phân liệt. Nhưng thần thái, giọng nói của ông làm cho mọi
người cảm giác đáng tin, không được phép nghi ngờ gì hết. Lúc này tất cả
mọi người đều không biết làm gì hết, không ai có thể phán đoán chính xác
tình trạng hiện giờ.

"Không được nghi ngờ, đây không phải là đùa bỡn hay trò hề." Ông ta

rất nghiêm túc, chậm rãi nói, "Các vị đều là người bình thường như ai, xưa
nay chưa từng gặp chuyện không sao tưởng tượng nổi như thế này, tôi rất
hiểu. Nhưng các vị nên biết sở dĩ tôi chọn các vị là có lí do.

Trung Quốc là nước đông dân nhất thế giới, Quỳnh Châu lại là một

thành phố rất đông đúc, cho nên, từ thành phố này chọn ra một vị thần, là
có tính tiêu biểu. Tuy nhiên, tồi phải nhắc một điều: với các vị, đây là một
cơ hội cũng như thách thức, thậm chí là một cơn ác mộng. Nguyên nhân là:
tôi chỉ có thể chọn một vị thần duy nhất, tôi không thể xác định người đó là
ai trong các vị ngồi đây, cho nên tôi chỉ có thể lựa chọn thông qua phương
thức đấu tranh sinh tồn.

Đây là cuộc cạnh tranh tàn khốc để sống hoặc chết, dù các vị rất

không muốn thì cũng hết đường thoát lui. Nếu không muốn chết thì chỉ còn
cách làm theo yêu cầu của tồi." Ông ngừng lại một lát, "Thực hiện cụ thể
cần sự phối hợp của tất cả các vị. Bây giờ yêu cầu các vị làm theo tồi chỉ
bảo. Mở đầu là lấy vở ra, xé một tờ giấy trắng."

Toàn thể học viên trong lớp đều phát hoảng, bất an. Mọi người nhìn

nhau, ai cũng không biết phải thế nào bây giờ, có nên làm theo yêu cầu của
ông ta hay không. Lúc này, Tống Kỳ đứng dậy lo lắng nói, "Thầy Nhiếp
sao thế? Có cần tồi đưa thầy đến văn phòng để nghỉ ngơi không? "

Người đứng trên bục giảng chăm chú nhìn cô gái, ông khẽ thở dài,

không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.