TRÒ CHƠI CẤM - Trang 40

chứ? "

Không ai dám lề mề lần nữa, nhưng tiếng xé giấy "soạt... soạt" vang

lên khắp phòng học. Hàng Nhất lau mồ hôi trán, sự việc Tống Kỳ vừa rồi
khiến anh quá sợ hãi, anh vội mở vở xé ra hai tờ giấy, đưa cho Mễ Tiểu Lộ
một tờ.

Tôn Vũ Thìn ngồi hàng ghế thứ tư, sợ đến nghẹn thở. Cho đến khi học

viên ngồi bên cạnh ra hiệu nhắc nhở, anh mới vội vàng mở cuốn vở ra xé
một tờ.

"Giấy, đã sẵn sàng cả rồi chứ? " Người đứng trên bục nói, "Bây giờ

cầm bút, bút gì cũng được! "

Chờ vài chục giây sau đó, ông ta nhìn thấy các học viên đã giấy bút

sẵn sàng, bèn nói, "Bây giờ nghe đây, tôi cho các vị 10 giây, mỗi người đều
viết ra giấy một khái niệm. Các vị đều là người đã trưởng thành, không cần
tôi phải giải thích'khái niệm' là gì"

Chờ một lát không thấy ai hỏi gì, ông ta nói tiếp: "Khái niệm mà mỗi

vị viết ra, sẽ trở thành khả năng đặc biệt của mình. Nói đơn giản là, người
ấy sẽ sở hữu một năng lực không chế sự việc này. Suy nghĩ 10 giây chứ
không lâu hơn, các vị sẽ dùng trực giác của mình để lựa chọn. Ngoài ra, tôi
xin nhắc 2 điểm: một là, không để cho người khác biết mình viết gì; hai là,
nếu sau 10 giây mà vẫn không viết ra được bất cứ khái niệm nào, tức là
người ấy từ bỏ quyền lợi, thì người ấy sẽ chết ngay lập tức. Ai không tin,
có thể dùng tính mạng của mình mà thử! "

Ông ta ngừng lại một lát, thấy tất cả học viên đều sợ hãi nhìn mình,

bèn nói, "Sao còn ngồi nghệt ra thế? 10 giây, bắt đầu đếm ngược. "

Cả lớp đều hốt hoảng, tuy điều này thật khó tin nhưng chẳng ai muốn

đem tính mạng của mình ra đánh cược, mọi người lập tức cầm bút, một tay
che giấy một tay viết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.