TRÒ CHƠI CỦA ENDER - Trang 3

“Được rồi. Dù sao chúng ta cũng đang cứu thế giới mà. Chọn nó đi.”

***

Cô nhân viên mỉm cười hiền hậu, vuốt tóc nó và nói, “Andrew, cô chắc

rằng giờ đây cháu đã chán ngấy cái máy quan sát khủng khiếp đó rồi phải
không. Cô có tin tốt với cháu đây. Cái máy đó sẽ được lấy ra hôm nay. Cô
chú chỉ lấy nó ra ngay lập tức, và không có đau đâu.”

Ender gật đầu. Một lời nói dối, dĩ nhiên, là sẽ không đau. Nhưng bởi vì

người lớn luôn nói câu đó khi chắc chắn có đau đớn, cậu bé tin rằng đó là
lời phán đoán tương lai chính xác nhất. Có khi lời nói dối còn đáng tin hơn
là sự thật.

“Cháu qua đây, Andrew, ngồi trên bàn xét nghiệm này. Bác sĩ sẽ đến

ngay.”

Máy quan sát mất đi. Ender cố tưởng tượng đến cái máy nhỏ xíu không

còn nằm đằng sau cổ cậu nữa. Mình sẽ nằm ngữa trên giường và sẽ không
cấn lên nó. Mình sẽ không còn thấy nó nhột nhạt và nóng dần lên khi đi
tắm.

Và Peter sẽ không còn ghét mình nữa. Mình sẽ về nhà và cho anh thấy

là máy quan sát đã không còn, anh ấy sẽ nhận ra mình cũng không được
chọn. Là mình chỉ là một đứa trẻ bình thường, như anh ấy. Rồi mọi việc sẽ
không đến nỗi tệ. Anh ấy sẽ tha thứ cho mình đã giữ máy lâu hơn ảnh cả
năm. Tụi mình sẽ là – không phải bạn bè, có lẽ. Không, Peter quá nguy
hiểm. Peter quá thường giận dữ. Anh em vậy. Không phải kẻ thù, không
phải bạn bè, nhưng là anh em – sống trong một căn nhà. Anh sẽ không ghét
mình nữa, ảnh sẽ để cho mình yên. Và khi ảnh muốn chơi trò người bọ và
phi hành gia, có lẽ mình sẽ không cần phải chơi, có lẽ mình có thể đi đọc
sách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.