Buồn cười! Thật sự là buồn cười!
Người thừa kế của Lôi gia tiếng tăm lừng lẫy lại vừa sinh ra đã biến
mất. Càng ly kỳ là, người con trai này chẳng những không chết mà lại còn
lớn lên trong bầy sói, học được kỹ năng tồn tại mà loài người không cách
nào học được.
Nhật kí đến chỗ kia thì dừng lại.
Lôi Dận hơi giãn lỏng đôi mày ra, ngón tay thon dài lại lật đi lật lại vài
tờ. Bạc Tuyết đúng là có thói quen viết nhật kí. Đây là chuyện hắn biết từ
khi tám tuổi. Có điều, không nên ít như vậy mới đúng!
Nghĩ nghĩ một lúc, ngón tay hắn liền chà chà trên mặt giấy trắng, đột
nhiên, ánh mắt hắn tối sầm lại. Cầm quyển nhật kí giơ lên trước ánh sáng,
hắn để ánh đèn xuyên qua trang giấy vừa sờ, ánh mắt chợt sầm lại...
Quả nhiên có dấu vết chữ viết!
Điều này chứng tỏ, trước trang này còn có trang viết khác.
Lôi Dận lại một lần nữa nhìn quyển nhật kí, gương mặt anh tuấn lộ ra
đến mười phần nhẫn nại, rốt cục cũng có điểm phát hiện!
Hắn tách gáy quyển nhật kí ra, quả nhiên đúng như hắn đoán, nội dung
phía sau này đúng là có người xé đi. Nếu không nhìn kỹ hay không rõ ràng
chuyện xảy ra năm đó thì sẽ không thể phát hiện ra sự thay đổi này.
Nếu Bạc Tuyết đã hao tâm tổn lực giấu nó đi thì đơn giản là ở đó có cất
chứa một bí mật liên quan đến Bạc Tuyết. Đương nhiên, bí mật này Bạc
Tuyết có viết lại trong nhật kí, nhưng phần sau đó lại bị người khác xóa đi.
Chẳng lẽ, còn có những người khác đã xem qua nhật kí này trước hắn?