Người đàn ông trước mắt này, chẳng những giữ rịt cô bên người, ngay
cả buổi tối ngủ cũng không để cô rời phòng nửa bước. Hiện tại, hắn đang
dùng một đĩa thức ăn, tự tay cắt đồ cho cô ăn, lại không thấy hắn có dấu
hiệu đổi đĩa.
Nếu không là Lôi Dận tự mình thừa nhận hắn có quen với mẹ cô, Mạch
Khê nhất định sẽ cho rằng, người thiếu niên mẹ miêu tả dưới ngòi bút của
mình, chẳng qua cùng vị Lôi Dận đây là trùng tên trùng họ mà thôi.
Thức ăn tới gần bên môi tản ra hương vị nhàn nhạt mê người. Bởi vì
thời gian đầu này có một số phản ứng mang thai, nên hết thảy mùi vị của
thức ăn đều được yêu cầu chế biến nhẹ, sẽ không ảnh hưởng hay kích thích
đến cảm giác. Nếu hết thảy những điều này là bắt đầu từ một đôi tình nhân
yêu thương nhau sâu sắc, Mạch Khê nhất định sẽ cảm động đến mức chảy
nước mắt vì hạnh phúc. Nhưng thật đáng tiếc…
“Ông đã vào chung cư Thuyên Loan Lưu Bích?”
Trong không khí, giọng nói lạnh lùng nhàn nhạt của Mạch Khê vang
lên, giọng điệu không cao, nhưng lại có sự khẳng định!
Nếu người đàn ông này có thể chặn cô lại ở chung cư Thuyên Loan Lưu
Bích, như vậy tìm được chỗ của mẹ hẳn là đơn giản. Hòm vàng cùng nhật
ký của mẹ, nếu nói như vậy cũng đã rơi vào trong tay hắn.
Lôi Dận nhẹ nhàng buông dĩa ăn xuống, lại một lần nữa thay đổi thức
ăn, cắt nhỏ, bình tĩnh nói tiếp, “Không sai, tôi đã vào chung cư đó. Đang
thời kỳ mang thai, ăn chút cá đối với thân thể sẽ tốt. Đây, em thử xem.”
Hắn rất có tính nhẫn nại, đưa một miếng cá vô cùng ngon lành đến bên
môi Mạch Khê. Xương cá đã sớm được gỡ, toàn bộ miếng thịt đều ánh lên
sắc vàng rực rỡ, mùi thơm cũng có vẻ rất hấp dẫn.