“Trả chìa khóa phòng lại cho tôi!” Đối với món cá kia, Mạch Khê cũng
không có hứng thú, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Lôi Dận, không hề chớp
mắt.
Trong ánh mắt Lôi Dận hiện lên một chút sắc thái ẩn nhẫn, không khó
nhìn ra hắn đang đè nén tình cảm nào đó xuống, sườn mặt đạm mạc lành
lạnh. Một lúc lâu sau đó hắn mới trở nên nhẹ nhàng một chút, vẫn như cũ
thấp giọng khuyên bảo, “Nghe lời tôi, có chuyện gì cơm nước xong rồi
nói!”
“Trả lại chìa khóa phòng cho tôi!” Mạch Khê cao giọng hơn, tựa hồ có
một loại tinh thần không biết sợ là gì.
Cô thực đã chuẩn bị sẵn sàng. Sau khi xem hết nhật ký của mẹ mình,
nỗi bi thương vốn có từ trước đã hoàn toàn trở thành chúa tể trong lòng. Cô
không biết bản thân mình đang đóng vai nhân vật ra sao, cũng không biết
bản thân phải như thế nào sau này. Cô thầm muốn phải giữ vững một số
điều, những một số điều ấy cô cũng không nắm rõ.
Sắc mặt của Lôi Dận quả nhiên xảy ra biến hóa. Kỳ thực bên bàn ăn,
hắn vừa muốn giải thích đến cái màn buồn cười mà cô nhỏ nhìn thấy lúc
mới thức dậy, ấy vậy mà thứ cô quan tâm chỉ là cái chìa khóa đáng chết của
căn hộ chung cư kia.
“Cạch” một tiếng, bộ đồ ăn lên tiếng trả lời, gác lại ở trên bàn cơm.
Phục vụ sinh đứng một bên, thấy thế thì vội vàng tiến lên muốn thay đi
khăn đã sớm bị thức ăn dây bẩn, lại bị Lôi Dận lạnh giọng quát——
“Tất cả đều lui hết ra cho tôi!”
Người phục vụ cùng đầu bếp lập tức cúi đầu rời khỏi phòng ăn, sợ tới
mức thở mạnh cũng không dám.