Cùng với những lời nói kia của Lôi Dận, tâm của cô, không ngừng chấn
động, một lần lại thêm một lần chìm sâu…
Nếu, nếu có thể, cô một chút cũng không muốn phá vỡ sự tĩnh lặng này.
Nói cô ích kỷ cũng được, nói cô là một đứa con gái ngu ngốc cũng không
sao, cái gì cũng không quan trọng, cứ để cho cô hưởng thụ được cảm giác
hạnh phúc dù chỉ là giả tạo này, tuy rằng bản thân Mạch Khê rất rõ ràng, sở
dĩ Lôi Dận đối với cô dung túng như thế, hoàn toàn là vì đứa trẻ trong bụng
cô.
Nhưng là, hắn vẫn nhìn thấu chất vất trong lòng cô. Mạch Khê biết, sự
chần chơ trong mắt của cô không thể giấu giếm trước mặt hắn. Ngay cả sự
chậm chạp chưa hỏi ra miệng cũng không thể giấu được. Ánh mắt của cha
nuôi như là tia X quang, cho dù cô cái gì cũng không nói, cái gì cũng không
làm, nhưng chỉ cần ở trước mặt hắn, cô vẫn không có cách nào che giấu!
Mạch Khê không biết, những lời này phải hỏi như thế nào…
Lôi Dận nhìn cô cả nửa ngày, sau một lúc lâu, khóe môi vốn cương nghị
khẽ gợn lên một độ cong rất đẹp, bàn tay to lớn khẽ khàng kéo bàn tay nhỏ
bé của Mạch Khê đang đặt lên trên bụng cô, như thể cảm nhận được mạch
đập của thai nhi này vậy.
“Khê nhi, em vừa mới khẩn trương như vậy, sợ tôi làm tổn thương đến
đứa nhỏ? Yên tâm, trên người nó là máu thịt của tôi, tôi sẽ không để nó bị
tổn thương…”
Mạch Khê cảm thấy hơi thở nam tính chỉ thuộc về riêng người cha nuôi
này quanh quẩn bên tai mình, giống như cơn gió nhẹ nhu hòa rất thoải mái.
Không biết vì sao, cảm giác khổ sở cứ từng đợt đánh úp lại trong lòng cô,
thật giống như, dù gặp phải sự biến hóa đến mức độ nào cũng không muốn
người khác biết chuyện tình sắp phát sinh…