người đều không dám khinh thường, thậm chí ngay cả phòng bệnh, phòng
giải phẫu, hành lang bệnh viện cũng vạch ra tuyến cảnh giới để chuyên
môn cứu chữa, không cho phép bất kỳ ai tiến vào.
Khi Mạch Khê tái nhợt bị đẩy vào phòng giải phẫu, trong chớp mắt,
bóng dáng cao lớn của Lôi Dận cũng bước nhanh tới, bàn tay to lớn của hắn
kéo mạnh cửa phòng cấp cứu ra...
Chủ nhiệm phòng cấp cứu sợ tới mức chảy cả mồ hôi xuống, cẩn thận
khuyên nhủ nói:
“Lôi tiên sinh, phiền ngài ở bên ngoài chờ một chút có thể chứ? Hoặc là
ngài đến phòng nghỉ, ngài không thể vào bên trong này, như vậy sẽ ảnh
hưởng đến việc chúng tôi cấp cứu cho tiểu thư Mạch Khê…”
Giọng nói của ông càng ngày càng nhỏ, bởi vì ông nhìn thấy gương mặt
lạnh ngắt nay lại càng thêm lạnh của Lôi Dận, sự bất ổn trong nội tâm dần
dần lan ra.
Quả nhiên, ngay sau đó, cổ áo của bác sĩ chủ nhiệm bị bàn tay to lớn
của Lôi Dận túm lại, ngay cả vẻ mặt của hắn cũng cho thấy sự uy hiếp cùng
ép buộc như ma quỷ...
“Viện trưởng nói ông là bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện này, ông nhớ kỹ
cho tôi, bất luận thế nào cũng phải giữ lấy mạng sống của Mạch Khê. Nếu
không giữ được, không riêng gì mạng của ông, còn có đầu của toàn bộ
những người liên quan tới bệnh viện này đều sẽ treo hết lên tay của Nữ thần
tự do, nghe rõ chưa?”
“Dạ dạ dạ, Lôi tiên sinh, ngài yên tâm. Tôi, tôi nhất định sẽ hết sức cứu
chữa tiểu thư..."
“Không phải là hết sức, mà là nhất định! Bằng không, đừng ai nghĩ đến
việc giữ mạng mình!”