TRÒ CHƠI NGUY HIỂM TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI - Trang 1167

——————————

Đèn phòng phẫu thuật luôn luôn sáng, bên trong đang tiến hành cấp cứu,

cũng đã hơn vài giờ. Lôi Dận vừa lấy máu xong, hệt như một con sư tử suy
sút ngồi trên ghế dài ở hành lang bệnh viện. Hắn không về phòng nghỉ ngơi
mà ở nguyên bên ngoài cửa phòng phẫu thuật.

Đám vệ sĩ không dám có hành động nào thiếu suy nghĩ, trước khi không

có mệnh lệnh nghỉ ngơi, tất cả bọn họ cũng đều canh giữ tại hành lang.
Ngay cả Phí Dạ cùng Nhiếp Thiên Luật cũng không nói một câu nào,
nhưng trong ánh mắt cũng tràn đầy lo lắng.

Thời gian, từng giây từng phút trôi qua, như ốc sên đang lê bước trên

đoạn đường hàng cây số. Trong lúc đó, Lôi Dận luôn ngồi yên lặng như
vậy, nhưng trong chốc lát hắn lập tức lại đứng dậy, khuôn mặt tuy nhìn qua
có vẻ tiều tụy, vẫn không ngừng nâng cổ tay xem đồng hồ, ánh mắt vẫn vạn
phần lo lắng như cũ.

Chờ đợi, có đôi khi là chuyện đau khổ nhất trên đời. Bởi vì không biết

sự tình như thế nào để đoán được, cũng không thể biết đang chờ phía trước
có phải là một tin tức tra tấn hay không.

Hai cánh tay rắn chắc của Lôi Dận tì vào bệ cửa sổ, lớp thủy tinh trong

suốt phản chiếu ánh mắt hỗn độn của hắn. Bên cánh tay phải lấy máu vẫn
còn nguyên lớp băng dán. Như rất phiền lòng, hắn một tay kéo mạnh
xuống, bên trong ánh mắt lại hơn một tia suy xét. Thật lâu sau đó...

“Phí Dạ!” Tiếng nói của hắn có chút khàn khàn, giống như người đã

thức trắng nhiều đêm liền.

Phí Dạ bước đến, “Lôi tiên sinh, xin phân phó!”

Lôi Dận không hề quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm tiều tụy luôn luôn

dừng ở bên ngoài cửa sổ. Đôi mày anh tuấn của hắn nhíu rất chặt, đột nhiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.