“Tiểu thư Mạch Khê hiện tại hôn mê thứ nhất là do thuốc gây mê, thứ
hai là do mất máu quá nhiều. Lôi tiên sinh, ngài yên tâm, chỉ cần các chỉ số
công năng trên thân thể tiểu thư Mạch Khê hồi phục lại bình thường, cô ấy
sẽ tỉnh lại.”
Bác sĩ trả lời vấn đề của Lôi Dận đang rất kinh hãi, chỉ sợ một lần
không cẩn thận sẽ chọc người đàn ông này mất hứng.
Lôi Dận không hỏi nữa, chỉ lặng lẳng nhìn Mạch Khê, sự lo lắng trong
mắt chậm rãi tan ra….
“Cậu, để Mạch Khê về phòng hồi sức đi.” Nhiếp Thiên Luật bước đến
khuyên nhủ.
Lôi Dận buông lỏng tay ra để các bác sĩ đẩy Mạch Khê vào phòng bệnh
chăm sóc đặc biệt. Nhiếp Thiên Luật theo sát, nhưng vẫn thấy Lôi Dận
đứng nguyên ở chỗ cũ. Anh chần chờ quay đầu nhìn hắn, một lúc lâu sau,
như là nhận thấy được điều gì đó, miệng hơi há ra nhưng vẫn rời đi trước.
Tiếng giường đẩy ngày càng xa, cho đến khi biến mất không nghe thấy
nữa thì toàn bộ thân mình Lôi Dận ngã ngồi trên băng ghế dày. Hắn nâng
tay nhẹ nhàng lên...
Những vệ sĩ thấy thế, ào ào lui xuống…
Trong hành lang cũng chỉ còn lại mỗi mình Lôi Dận!
Trong không khí vẫn còn thoảng thoảng mùi thuốc lá. Trên hành lang
vẫn còn một đống tàn thuốc. Lôi Dận lẳng lặng nhìn tàn thuốc, rồi dần dần,
gương mặt anh tuấn không thể ẩn nhẫn được nữa, bắt đầu co rúm lại. Ngay
sau đó, hắn vắt tay lên trán, loại cảm giác từ đáy lòng này, run run không
thể kiềm chế được, cứ thế mà trào ra.