Lôi tiên sinh. Vừa mới bắt đầu, các bác sĩ chữa trị cũng không biết được
thân phận liên quan của đứa trẻ này, khi bác sĩ ra ngoài thông báo cho
người nhà, một lần nữa trở lại phòng phẫu thuật, báo cho tất cả mọi người,
đây là con của Lôi tiên sinh. Lúc ấy, mọi người trong phòng phẫu thuật
cũng kinh ngạc cùng thảng thốt cả rồi.
Cô gái này không phải là con gái nuôi của Lôi tiên sinh sao? Thậm chí
ngay cả lúc y tá đi ra lấy máu, Lôi tiên sinh còn lo lắng hỏi... con gái của
tôi thế nào?
Quan hệ này thật sự rất rối loạn.
Con gái nuôi của Lôi tiên sinh mang thai, đứa trẻ trong bụng lại chính là
của Lôi tiên sinh…
Các bác sĩ tự nhiên sẽ hiểu rõ mối quan hệ rắc rối này, cũng muốn cố
hết sức để cứu đứa trẻ. Đáng tiếc, lại không như mong muốn! Kỳ thật, sau
khi va chạm, trong chớp mắt đã bắt đầu có dấu hiệu xảy thai, bằng không
lại làm sao có thể đổ máu không ngừng được như thế?
Lôi Dận nhìn về phía Mạch Khê, ánh mắt càng lúc càng khắc sâu vẻ đau
lòng cùng xót thương. Loại cảm giác không chút che lấp này trong ánh mắt
chưa từng có qua, bàn tay to lớn của hắn nhẹ nhàng đặt lên trên chân cô, sợ
không cẩn thận chạm đến vết thương, thấp giọng hỏi...
“Vết thương ở chân cô ấy có nghiêm trọng không? Xương cốt không có
bị thương gì nặng chứ?”
Bác sĩ vội vàng trả lời, “Chân tiểu thư Mạch Khê đã gãy xương, nhưng
chỉ cần phối hợp trị liệu sẽ ổn thỏa. Xin yên tâm, tiểu thư Mạch Khê thực
sự đã thoát khỏi nguy hiểm, vận may của cô ấy cũng rất lớn, cũng sẽ không
có vấn đề gì. Lôi tiên sinh, hãy yên tâm..."
“Đến khi nào cô ấy mới tỉnh lại?” Lôi Dận lại hỏi lần nữa.