Ngoài cửa sổ là bóng đêm tĩnh mịch.
Đêm nay, bóng đêm đẹp hơn bình thường, ngay cả ánh trăng cũng trở
nên dịu dàng, từng chấm nhỏ trên không trung lóe ra ánh sáng diệu vời.
Trăng lạnh yên tĩnh như mặt nước, nhẹ nhàng đổ nghiêng qua lớp thủy tinh
mỏng, xuyên thấu vào từng khe hở, rơi vãi những chấm sáng bàng bạc lành
lạnh trên tấm thảm.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt rất yên tĩnh, ngoại trừ máy dưỡng khí
vang lên từng đợt âm thanh nhỏ, chỉ có ánh trăng như nước cùng ánh mắt
dịu dàng đang chăm chú nhìn…
Ánh sáng từ đèn tường nhu hòa bao phủ lấy người đàn ông đang ngồi
đợi bên giường. Sườn mặt anh tuấn và cương nghị kia dường như đã nhiễm
hương hoa mà gió thổi đến, đôi mắt màu lục thâm sâu không hề chớp khóa
chặt ánh nhìn lên Mạch Khê đang nằm trên giường mà hai mắt vẫn nhắm
chặt. Một lát sau, hắn vươn bàn tay lớn lấy một chiếc khăn mặt ẩm, nhẹ
nhàng lau một chút trên đôi môi khô nứt của cô.
Nha đầu Mạch Khê này có lẽ rất dũng cảm, đôi khi tính tình cũng thật
nóng nảy, nhưng mà, làm cha nuôi của cô, hắn mới biết cô bé con này cho
tới bây giờ cũng rất ít chăm sóc bản thân, đôi môi khô ran kia…
Ánh đèn dịu dàng kéo dài bóng dáng cao lớn của Lôi Dận. Giờ khắc
này, bóng dáng của hắn không còn quá lạnh lùng mà ngược lại, lộ ra một
chút khí tức dịu dàng.
Thời gian trong yên tĩnh lặng lẽ trôi qua, Lôi Dận nhẹ nhàng kéo một
bàn tay nhỏ bé không cắm kim truyền của Mạch Khê đặt bên môi. Những
ngón tay mảnh khảnh sạch sẽ kia khiến Lôi Dận đau lòng không thôi. Từ
khi nào thì Mạch Khê của hắn lại bắt đầu trở nên nhợt nhạt như thế…
Buổi sáng ngày hôm sau, ánh mặt trời tràn ngập khắp phòng bệnh, Phí
Dạ nhẹ nhàng mở cửa phòng chăm sóc đặc biệt ra, khi nhìn Lôi Dận bên