TRÒ CHƠI NGUY HIỂM TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI - Trang 1325

hóa lòng Lôi Dận. Tiếng đàn của cô hoàn toàn vây giữ lấy trái tim chai sạn
của hắn…

“Em hát, tôi nghe.” Hắn ngồi xuống đối diện đàn dương cầm, giọng nói

dịu hòa đến dị thường.

Mạch Khê nở nụ cười...

Hắn chỉ nhìn thấy nụ cười của cô, mà không hề chú ý tới đáy mắt đã

phủ một tầng sương mờ trong đó…

Tiếng đàn vang lên, thật cô độc. Thanh âm lẳng lặng, thanh cao mà

trong trẻo, như nước biếc trong chốn núi rừng, động lòng người; hoặc như
là một cơn mưa phùn triền miên, mông lung tầm mắt người. Giờ khắc này,
tâm Lôi Dận chưa bao giờ yên tĩnh được như vậy, yên tĩnh như khi chỉ có
một người, trong bóng tối lại thấy được ánh sáng nhàn nhạt.

Hoặc như là, khi đã chịu đựng đớn đau tột cùng, lại cảm giác được ánh

sáng rực rỡ cùng với khung cảnh dịu dàng chỉ còn yên tĩnh…

Tiếng hát của Mạch Khê hòa với tiếng đàn vang lên...

Trong thế giới của anh, chỉ có anh kiêu hãnh cùng rực sáng.

Em ở trong thế giới của anh, yên tĩnh như bóng đêm trầm mặc.

Đã có lúc,, em từng dùng hết thời gian mình có.

Dõi theo anh, hy vọng, rồi lại lạnh nhạt, vẫn dõi theo cho đến khi…

Em theo thời gian mà hóa thành bụi khói hư vô.

Trong bóng đêm cô độc cùng tịch liêu.

Hoặc sống, hoặc chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.