TRÒ CHƠI NGUY HIỂM TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI - Trang 1447

Trong Bạc Tuyết bảo mênh mông, chỉ thiếu bóng dáng Mạch Khê, thiếu

đi hương thơm chỉ riêng mình cô mới có! Mùi hương này, như dĩ vãng, vẫn
lan tràn đến từng ngóc ngách, đến từng nơi trong không khí. Thậm chí mỗi
khi hắn quay về tòa thành đều cảm nhận được mùi hương dịu nhẹ như hoa,
như hơi thở thuần khiết của thiên nhiên, khiến hắn, ‘cửu nhi cửu chi’ (dần
dần, từ từ) hình thành một thói quen…

Cho đến ngày hôm nay, Lôi Dận mới chính thức cảm nhận được một

thói quen có uy lực mạnh mẽ đến như thế nào, và khi mất đi người ta mới
cảm thấy được!

Đột nhiên, hô hấp của hắn càng lúc càng dồn dập. Bàn tay rộng lớn rắn

chắc giữ lấy lồng ngực, ngay sau đó hắn lại bước nhanh lên tầng trên. Tiếng
bước chân lẫn với tiếng cửa phòng bị đẩy ra trộn lẫn đầy hỗn độn. Tiếng
cửa liên tục mở ra, thanh âm đơn điệu đan vào cùng một chỗ, cũng không
khó để phát hiện ra tâm tình hỗn loạn bối rối của hắn.

Những người giúp việc đều dè dặt cẩn trọng mà nhìn nhau, mỗi người

đều có vẻ như muốn nói rồi lại thôi.

Hoắc Thiên Kình cùng Kỳ Ưng Diêm chưa bao giờ gặp qua một Lôi

Dận thất thường như vậy, cũng bước nhanh lên tầng. Trong từng bước đi đã
có sự nghi hoặc, đó câu đầu tiên của Lôi Dận ngay sau khi bước vào cửa.
Hắn... đang tìm Mạch Khê sao?

Nhưng như thế nào mà Mạch Khê lại mất tích?

Trên lầu, tiếng bước chân càng trở nên lộn xộn…

Cho đến khi...

“Hàn Á!” Một tiếng quát lớn trực tiếp xuyên qua không khí, so với tiếng

mưa tầm tã bên ngoài càng dữ dội và lạnh lẽo hơi bao giờ hết, tựa như một
thanh kiếm sắc bén đâm thẳng xuống dưới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.