đáng tiếc, rượu trang của lão nhân Cather vẫn chìm trong không khí trầm
lặng.
Sáng sớm nay sương mù còn chưa tan hết, trong không khí bắt đầu di
động hơi lạnh mơ hồ. Mạch Khê luôn có thói quen dậy sớm. Cô đẩy ra
cánh cửa sổ tầng hai, vừa muốn hít thở không khí thì chuông cửa vang lên...
Tiếng chuông không nhanh không chậm, có thể nhìn ra sự lễ phép cùng
nhẫn nại của vị khách này. Mạch Khê chạy xuống tầng, đẩy cửa ra, liền sau
đó là một chuỗi tiếng chuông gió vang lên. Làn sương sớm vây quanh
người đàn ông, quanh khuôn mắt ổn trọng đang mỉm cười, đôi mắt âm trầm
như đêm tối. Đôi mắt này vừa khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của
Mạch Khê thì càng trở nên thâm thúy.
Ngón tay Mạch Khê trong nhất thời sững sờ giữa không trung, tim cũng
"thình thịch" một tiếng. Bóng dáng cao lớn của người đàn ông gần như che
hết đi vầng sáng bên ngoài.
Đáy mắt người đàn ông thoáng chút vẻ động tâm, hắn hạ thấp người,
"Tiểu thư Mạch Khê, đã lâu không gặp."
Vài câu ngắn gọn nhưng đưa bao hồi ức trong cô ùa về, không sót một
chút nào. Mạch Khê giật mình. Cuối cùng, Lôi Dận cũng đã tìm được nơi
này, lại còn phái thuộc hạ tín nhiệm nhất đến... Phí Dạ!
Phí Dạ đứng ở cửa vẫn thản nhiên cười, che đi vẻ đau lòng trong đáy
mắt. Người con gái trước mặt đã thực sự thay đổi. Trước kia, cô như một
bông hoa được trồng trong nhà, mỗi một cử chỉ đều khiến người ta không
đành lòng khiến cô tổn thương, lại giống như con búp bê mà người ta
không đành lòng động vào, chỉ sợ một cái động chạm là sẽ vỡ tan.
Mà nay, sau ba năm, cô trưởng thành lên không ít. Mái tóc công chúa
khẽ quăn giờ đã hóa thành mái tóc thẳng dài, được cặp khéo léo sau đầu,
thật giống như một cô gái bước ra từ bức họa chốn Provence, có khí chất