TRÒ CHƠI NGUY HIỂM TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI - Trang 1565

độ trong phòng, xuyên theo tấm rèm lụa mà chiếu khắp mọi nơi.

Thân mình cô nhũn ra như bột lên men. Đây là hậu quả buông thả dục

vọng tối hôm qua.

Cô không quay trở lại Provence, nếu ông Cather bên đó được thanh thản

thì cô cũng yên tâm. Có điều, cô nhóc Huân Y kia sau khi nghe được giọng
nói của Lôi Dận thì sợ đến mất hồn mất vía. Ngày hôm sau, lúc gọi điện lại
cho Mạch Khê, cô gần như muốn khóc lên. Kết quả là Mạch Khê phải viện
một cái cớ ra để giải thích qua loa, may mắn là cô nhỏ kia đơn thuần sẽ
không tưởng tượng gì nhiều. Nếu không, cô e là Huân Y kia sẽ nhất thời
kích động mà chạy thẳng đến St. Petersburg.

Trong không khí thoang thoảng mùi hương thơm ngát, hòa cùng mùi

nắng ấm giữa đông, trong nháy mắt khiến Mạch Khê tưởng mình đang ở
Provence. Quay đầu lại, cô mới phát hiện trên chiếc kệ ở xa kia có một lọ
oải hương rất lớn. Sắc tím mơ màng khẽ rung trong gió hiện lên trong mắt
cô, tỏa ra hương thơm thấm ngọt vào ruột gan...

Đáy mắt Mạch Khê hiện lên vẻ vui sướng khác thường. Cô chẳng quan

tâm đến sự mệt mỏi trên thân thể, chạy thẳng đến trước lọ hoa oải hương,
vươn tay ra nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa. ở thành phố này, vào mùa này,
sao lại có oải hương tươi đến vậy?

Đang nghĩ ngợi tới đó, cô bỗng thấy trong bó hoa oải hương có một tờ

giấy nhỏ. Cô tò mò lấy ra, trên mặt giấy là nét chữ cứng cáp, rắn rỏi…

“Sau khi tỉnh, gọi anh!”

Đôi lông mày đen khẽ nhíu lại. Chữ viết này là của Lôi Dận. Năm chữ,

hai dấu câu, chỉ ngắn gọn dứt khoát y như tính cách và phong thái nói
chuyện hàng ngày của hắn. Chẳng lẽ … là vì chuyện có liên quan đến
chuyện của cha cô?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.